Chương 33: Giáo bá

"Thiên!!!"

Dư Thiên mới ban đầu không hiểu chuyện gì đang xảy ra, một phút trước cô bé còn tức muốn chết vì ba không không nói lý lẽ, một phút xe xoay chuyển, trước mắt có gì đó phủ xuống, bố ba của cô bé nghiêng mình ôm chặt cô bé.

Cô bé nghe thấy cậu đang hô tên của cô bé, cùng lúc đó, còn có một giọng nói khác vang lên ở bên tai cô bé.

Là bé yêu tinh kỳ lạ mỗi ngày đều ở bên cạnh cô bé.

Dư Thiên cảm giác mọi thứ xung quanh trở nên rất chậm, gần như yên tĩnh lại, cô bé trông thấy khói bụi trôi nổi trong xe, đốm sáng màu xanh lam đó phát sáng trước mặt cô bé.

[Ký chủ, nhiệm vụ của nhóc đã thành công rồi, bây giờ nhóc có thể lựa chọn thừa kế vận may của nhân vật chính, sống một cuộc đời ở thế giới này.]

Dư Thiên ngơ ngác nhìn nó: "Ba?"

[Là nhân vật nhân vật chính, trong cuộc đời đương nhiên sẽ có trắc trở, đây chính là một kiếp nạn mà cậu ấy nhất định phải trải qua. Cậu ấy sẽ chết ở đây, nhưng vận may của cậu ấy có thể chuyển thẳng sang người của nhóc thông qua nhiệm vụ, nếu nhóc lựa chọn tiếp tục sống ở thế giới này, thì có thể trở thành nhân vật chính thay thế cậu ấy!]

[Chúc mừng kỳ chủ, tôi còn tưởng rằng nhóc khó có thể hoàn thành nhiệm vụ, không nghĩ tới dễ dàng như vậy, ký chủ giỏi quá đi!]

Dư Thiên nghĩ một lúc lâu mới tạm thời hiểu được ý nghĩa lời nói của bé yêu quái, cô bé mở to mắt, trong đôi mắt trông giống như Tại Dã rơi một giọt nước mắt lớn xuống.

Cô bé hét to khóc lớn, một tay giữ chặt quần áo của Tại Dã: "Con không muốn! Con không muốn ba chết!"

Bộ dáng khóc đến mức không thở được của cô bé khiến cho hệ thống 65 cảm thấy khó nhằn, chỉ có thể dụ dỗ lừa dối cô bé như lúc trước: [Cậu ấy tự nguyện mà, ba của nhóc muốn nhóc tiếp tục sống, có phải nhóc nên nghe lời của ba không.]

"Không! Con không muốn! Con không muốn nghe!" Áo bông xấu xa vốn là một áo bông rất bướng bỉnh.

Hệ thống 65 không có cách nào, ký chủ trở thành trẻ con còn khó khống chế hơn là ký chủ người lớn, nó chỉ có thể nhìn thời gian yên lặng đang nhanh chóng chuyển động lại, cuối cùng đấu tranh rất lâu rồi nói một câu: "Nếu nhóc chọn từ bỏ, nhân vật chính tuy có thể tiếp tục sống, nhưng nhóc sẽ không thể sống ở thế giới này nữa, không lấy được vận may của cậu ấy để duy trì, thế giới sau của nhóc sẽ rất khó khăn hơn, hơn nữa nhiệm vụ này nhóc chỉ có thể đạt được tích phân cơ bản, cứ tiếp tục như vậy nhóc mãi cũng sẽ không thể dành dụm đầy đủ tích phân…

Đứa trẻ vốn dĩ không nghe lời nó đang nói, cô bé bị dọa tới, chỉ biết lớn tiếng kêu không chịu, đồng thời không ngừng gọi ba, định trốn vào trong lòng của Tại Dã.

"Tích…"

Thời gian đếm ngược kết thúc, hệ thống 65 tiếc nuối mà thông báo: [Ký chủ đã hoàn thành nhiệm vụ cơ bản, vận may ngoài định mức đạt được: 0, chuẩn bị rời khỏi thế giới này…]

Cậu ngồi trên ghế sô pha trong nhà, nhưng cậu không nhớ nổi bản thân trở về như nào, ký ức vẫn dừng lại lúc cậu lái xe tới đón đứa trẻ tan học, cãi nhau với cô bé ở trên xe.

"Ba."

Đứa trẻ chạy tới, ngoan ngoãn ngồi trước mặt cậu.

Tại Dã ôm cô bé, cọ cằm trên tóc của cô bé, không hiểu sao cảm thấy sợ hãi trong lòng.

Cậu hỏi cô bé: "Không phải vừa rồi còn cãi nhau với bả hả, sao lại chủ động quan tâm ba thế? Biết mình sai ở đâu rồi đúng không?"

Đứa trẻ ngẩng đầu nhìn cậu, chưa bao giờ ngoan ngoãn như vậy: "Con xin lỗi ạ."

Tại Dã: "Được, con đã xin lỗi rồi thì ba sẽ tha thứ cho con."

"Xin lỗi, ba. Sau này ba không có con bên cạnh, cũng có thể một mình sống tốt đúng không?"

Tại Dã im lặng, ôm chặt đứa trẻ bé nhỏ: "Không thể, phải chờ con lớn lên thì mới được."

"Con đã lớn rồi."

"Không được, phải đợi tới lúc con lớn lên, cao y như ba thì mới tính."

Tại Dã trông thấy giọt nước mắt của bản thân rơi trên má của đứa trẻ, cô bé chớp mắt, không biết đang nghĩ gì, bỗng nhiên, cô bé nói: "Ba, con kể cho ba một bí mật."

Cô bé luôn có những bí mật linh tinh.

Tại Dã lại gần, nghe cô bé nói: "Thực ra con đến từ tương lai đó, sau này đứa trẻ mà ba cùng với người ba thích nhất sinh ra, chính là con."

Tại Dã không nói chuyện.

Tấm thân bé nhỏ mềm mại trong lòng đang trở nên lạnh lẽo, ngôi nhà của cậu dần dần trở nên trống trải như trước.

Tỉnh giấc, đứa trẻ của cậu không còn gọi cậu là ba nữa.

"Thiên chắc chắn sẽ không muốn trông thấy cậu buồn bã như vậy." Lý Tụ khuyên nhủ cậu, cứ nói nói nhắc nhắc rồi lại không nhịn được mà khóc lớn, vợ của anh ta cũng không dỗ được.

Cả đám người giàu trong nhóm nhìn đứa trẻ lớn lên, ai cũng khóc không ra tiếng, đám chị gái thường xuyên tặng quà, tặng váy cho đứa trẻ khóc tới mức đứng không vững, ngồi xuống ghế sô pha góc một trận nữa.

Trong nhóm người cực kỳ bi thương này, người mất đi con gái là Tại Dã mắt chỉ đỏ hoe.

Anh họ Ôn Thừa cảm thấy tình hình của cậu không bình thường cho lắm, lo lắng vỗ vai cậu: "Tại Dã, em không sao chứ, em đang nghĩ gì vậy?"

Tại Dã: "Em đang nghĩ, con nhóc xấu xa này có đang lừa em hay không."

Nếu không phải đang lừa cậu, vậy thì cậu nên kết hôn với ai, mới có thể sinh cô bé ra? Đừng nói là, tự bản thân cậu tự đẻ cũng không đẻ ra được đứa trẻ trông giống vậy đâu nhỉ?

Cho nên, cô bé thật sự đến từ tương lai sao?

Tại Dã không biết, cậu chỉ biết rằng, nếu không tin tưởng, vậy thì cậu cũng không thể chịu được những chuyện đang xảy ra ngay trước mặt.

Mười năm sau.

Nhà hàng Vân Đoan, ông chủ trùm trò chơi, ông hoàng độc thân họ Tại 32 tuổi, vừa mới kết thúc một cuộc xem mắt.

Bên nữ vì thái độ quá lạnh nhạt của cậu, lựa chọn rút lui sớm, thể là chỉ còn thừa lại một người áo vest, giày da ngồi trong nhà hàng cao tầng, nhìn xuống thành phố nhộn nhịp bên dưới.

Lý Tụ gọi điện thoại tới,hỏi kết quả của cuộc xem mắt này.

"Không có kết quả."

"Đây đã là người thứ mấy rồi, cậu vẫn không thích?"

"Không thích."

"Tại Dã… Cậu thật lòng muốn có người yêu sao?"

Lý Tụ không hiểu cậu cho lắm, nếu nói cậu không muốn có, cậu đều sẽ đi gặp người mà bọn họ giới thiệu, nhưng nếu nói cậu muốn có, vậy gặp được nhiều người trong nhiều năm qua, cũng không thấy cậu coi trọng người nào.

Tại Dã nói mấy câu qua loa rồi cúp máy, nhấp một ngụm rượu vang đỏ.

Cậu ngồi ở đây rất lâu, nhưng cũng không có người nào dám tới làm phiền cậu, dù sao thì ông chủ Tại có danh tiếng này, tính tình không tốt cho lắm.

Tại Dã đang tận hưởng sự thư giãn hiếm có, thả mình vào suy nghĩ, nghĩ về một số chuyện thường trong quá khứ.

Bỗng, có một bình sữa chua đặt lên bàn, chạm vào khuỷu tay của cậu.

Tại Dã dừng lại, ngẩng đầu nhìn sang. Trông thấy một cô nhóc đang đặt tay lên mép bàn. Cô nhóc quá lùn, phải kiễng chân lên mới lộ ra một nửa khuôn mặt.

Cô nhóc trông cực kỳ xinh xắn đang đẩy bình sữa chua về phía cậu: "Cho chú uống nè."

Tại Dã nhìn cô nhóc.

Tuy cô nhóc xinh xắn này không giống cậu chút nào, nhưng Tại Dã luôn có cảm giác kỳ lạ…

"Thiên, sao lại chạy tới đây rồi? " Một người đàn ông đi tới.

"Thiên?" Tại Dã trông thấy người đàn ông đang bước tới. Có chút quen mắt, cậu không bao giờ quan tâm giới showbiz, chỉ láng máng nhớ ra hình như đây là nam diễn viên chính xuất sắc nhất.

Nam diễn viên chính xuất sắc nhất lễ phép chào hỏi: "Ông chủ Tại, đã làm phiền rồi, đây là con gái của tôi."

Hai người không thân quen, anh ta cũng không muốn nói nhiều, trong phút chốc đã đưa đứa trẻ rời đi.

Tại Dã nhìn bóng dáng của hai người họ, trông thấy đứa trẻ còn quay đầu lén nhìn cậu, dáng vẻ nhỏ bé ấy trông rất chột dạ.

Nghịch gel cạo râu của cậu, nhân lúc cậu ngủ thì dùng máy cạo râu cạo mất một mảng lông chân của cậu, nghịch máy tính của cậu, mở chức năng họp lên, sau đó nói chuyện với toàn thể nhân viên rồi bị cậu phát hiện… Đứa trẻ cũng từng lộ ra vẻ mặt chột dạ như vậy.

Một sự trùng hợp đến kỳ lạ, Tại Dã đứng dậy đi theo, cậu nghe thấy hai người nói chuyện ở phía trước

"Thiên, con biết ông chủ Tại hả, sao lại chạy tới làm phiền người ta?"

"Biết, ông ấy là…" Đứa trẻ nghĩ nghĩ, thốt ra hai câu, "Ba Dã!"

Tại Dã: "..."

Có một loại cảm giác quen thuộc, cảm giác bị áo bông xấu xa đâm sau lưng.