Tại Dã ăn mặc giản dị, đeo một túi đeo chéo trên vai, tay dắt đứa trẻ đi vào trong công viên giải trí chủ đề cổ tích.
Đứa trẻ mặc váy thiếu nữ phép thuật mà Lý Tụ tặng, chân đi tất ren và giày da nhỏ, khuôn mặt và đôi mắt tròn trĩnh, dáng người thấp bé với bàn tay mập mạp, trông giống như một con búp bê BJD* vậy, trên đường đi đã thu hút rất nhiều sự chú ý của du khách, có người còn giơ điện thoại lên chụp lén.
*BJD là viết tắt của cụm từ tiếng anh Ball Jointed Doll. Mẫu búp bê này mô phỏng theo cơ thể người thật, có các khớp hình cầu trên cơ thể cho phép người chơi tạo bất kỳ tư thế nào của búp bê: ngồi, đứng, vắt chân tay, múa, thậm chí cả các tư thế như tập yoga…
Không chỉ chụp Dư Thiên mà còn chụp cả Tại Dã.
Đi được một lúc Dư Thiên leo lên ghế đá ngồi xuống, duỗi tay về phía Tại Dã.
Tại Dã lấy chiếc bình nước từ trong túi ra đưa cho cô bé, tiện thể cầm lấy trước gậy phép thuật vướng víu trong tay cô bé.
Công viên giải trí chủ đề cổ tích này có rất nhiều đứa trẻ mặc váy công chúa, hoặc là váy của các nhân vật trong truyện cổ tích, có đứa trẻ thì cầm đồ chơi bóng bay và dụng cụ vũ khí mềm mại bằng bông trong tay.
Dư Thiên mặc bộ đồ thiếu nữ phép thuật trông rất thích hợp với nơi này.
Lý Tụ đi theo vị trí chỉ dẫn được chia sẻ, tìm rất lâu mới thấy hai người.
"Tại Dã, bé Thiên, chú tới rồi!"
Lý Tụ nắm tay bạn gái của anh ta đi tới, phía sau hai người họ còn có một cô gái tóc dài trông rất trầm tĩnh.
Lần này Tại Dã đưa đứa trẻ tới công viên giải trí chủ đề cổ tích chơi, là do mấy ngày trước hai người vừa kết thúc chiến tranh lạnh, cậu vì muốn xin lỗi đứa trẻ nên đã hứa đưa cô bé đi chơi.
Cậu đã hỏi ý kiến của Lý Tụ, đúng lúc Lý Tụ muốn đưa bạn gái tên Lê Tiêu của anh ta đi hẹn hò ở công viên chủ đề mới được xây dựng, nên đã tiện thể mời luôn hai bố con Tại Dã.
Thế là có chuyến đi hôm nay
"Đây là em gái của Tiêu Tiêu tên là Lê Dao, vừa lúc em ấy cũng không có gì làm, nên sẽ đi chơi cùng chúng ta." Lý Tụ giới thiệu cô gái đang ở đứng phía sau.
Tâm trí của Lê Dao có chút không tập trung, không được vui cho lắm, trông thấy khuôn mặt một lớn một bé giống nhau của Tại Dã và Dư Thiên một, thì mới nhìn thêm vài lần.
"Xin chào mọi người."
Sau khi làm quen đơn giản với nhau, Lý Tụ hỏi Dư Thiên: "Bé Thiên, sao không chào chú nhỉ?"
Dư Thiên ôm bình nước, khuôn mặt nghiêm túc trông giống như ba của cô bé, lạnh lùng gật đầu với Lý Tụ, nhưng môi vẫn mím chặt.
Lý tự nhìn Tại Dã: "Bé Thiên vẫn còn giận cậu hả? Sao không nói nửa lời nào, cậu xem mặt của cô bé cau có trông như y cậu vậy."
Tại Dã: "..."
Mặt cau có của Tại Dã là bẩm sinh, trông mặt Tại Dã cau có thế thôi, nhưng thực ra tâm trạng của cậu rất tốt, khi nhìn vào mặt của con gái, cậu đột nhiên nhếch môi cười.
"Cô bé mới rụng răng, không muốn nói chuyện."
Vào ngày mà hai người làm hòa, cậu xin lỗi xong, lợn hoang nhỏ vẫn chưa hết giận, đánh cậu hai cái rồi mở miệng sắp khóc.
Tại Dã bỗng dùng nắm tay chặn chiếc miệng đang há to của lợn hoang nhỏ, kết quả, cô bé cắn luôn, hai chiếc răng vốn đang lung lay rụng thẳng xuống.
Miệng của đứa trẻ toàn là máu, nắm tay của Tại Dã cũng đều là máu, cả hai người đều ngơ ngác, tẩy rửa cả ngày trong nhà vệ sinh.
Tại Dã nói vậy, Lý Tụ liền hiểu ngay.
Thói quen cũ, mỗi lần bé Thiên thay răng đều không thích nói chuyện, không thích mở miệng.
Hơn nữa mỗi lần đứa trẻ không thích trò chuyện, bọn họ càng cố tình chọc cho đứa trẻ nói chuyện.
"Bé Thiên à, cho chú xem chiếc răng nào của cháu bị rụng nhé?"
"Chắc không phải là răng cửa đâu nhỉ, gọi chú xem nào?"
"Ha ha ha chút nữa chú sẽ đi mua kem, có phải bé Thiên không ăn được không nhỉ, cục cưng đáng thương quá đi mất."
Nghe thấy lời mà Lý Tụ nói, lông mày của đứa trẻ dựng lên, cô bé bỗng duỗi tay cướp chiếc gậy phép thuật mà bố cô bé đang cầm giúp, chỉ vào Lý Tụ rồi nói: "Tóc, biến mất!"
Do không có răng nên khi nói chuyện hơi không rõ ràng, nhưng cũng không ngăn cản được khí thế kinh người của cô bé.
Lý Tụ trong khoảnh khắc đó: "..."
Bạn gái của anh ta cười lớn, cô gái trông tâm trạng có vẻ không tốt cho lắm cũng nhịn không được mà cười lên.
Tại Dã dắt theo lợn hoang nhỏ đang tức giận đi, tránh cho cô bé vì giận dữ mà sử dụng phép thuật rụng tóc ba lần trên người Lý Tụ.
Khi tham gia trò du lịch thế giới bằng xe ngựa, Tại Dã ngồi ở phía sau đứa trẻ, trông thấy xung quanh có rất nhiều phụ huynh mang theo trẻ con tới, phần lớn là mẹ và con cưỡi ngựa gỗ, bố thì dựa vào bên cạnh cầm điện thoại chụp ảnh liên tục.
Mấy trò chơi nhẹ nhàng như vậy rất phù hợp với trẻ em, không gây khó chịu, đối với Tại Dã, người từng đua xe đường núi mà nói thì lại nhàm chán đến mức khiến cậu buồn ngủ.
Nhưng bầu không khí như vậy, khiến cho Tại Dã nhớ lại lúc bản thân còn rất nhỏ, khi gia đình của cậu còn chưa tan vỡ, bố mẹ cũng từng đưa cậu tới công viên giải trí chơi, khi ấy hình như cũng là con ngựa gỗ chuyển động như vậy, cậu còn nhớ là khi ấy bản thân cười rất vui vẻ, giống như con gái đang cười vui vẻ trong lòng cậu vậy.
Cô bé mải cười, ngay cả chỗ răng rụng mà cô bé muốn giấu đã lộ ra ngoài cũng không phát hiện.
Sau trò chơi ngựa gỗ là trò chơi tàu lượn siêu tốc cũng rất nhẹ nhàng, vì vậy toàn bộ quá trình mặt của Tại Dã không có biểu cảm gì, trông giống như một đứa trẻ không cảm xúc, tự đeo thắt dây an toàn, ôm chặt đứa trẻ vào trong lòng.
Tại Dã đưa đứa trẻ đi chơi, Lý Tụ cũng đưa bạn gái anh ta đi chơi trò khác, chỉ có cô gái tên Lê Dao ngồi ở một bên nhìn người khác chơi.
Đợi đến lúc Dư Thiên cảm thấy mệt rồi, Tại Dã ôm cô bé tới, mới phát hiện Lê Dao luôn ngồi ở chỗ đó, không động đậy.
"Ba, con muốn ăn cái kia." Dư Thiên che bụng ngồi phịch xuống ghế, chỉ vào que kẹo bông gòn mà người mặc đồ thú bông đang bán trên xe đẩy ở cách đó không xa.
Tại Dã nghi ngờ nhìn cô bé, Lê Dao đang ngồi cạnh Dư Thiên phản ứng lại: " Để em trông cô bé cho, anh đi đi."
Tại Dã bước tới chỗ bán kẹo bông gòn, rồi nhanh chân trở về với hai que kẹo, một que thì cho Dư Thiên, que còn lại thì bản thân tự cầm trong tay.
Dư Thiên cầm kẹo bông gòn màu hồng cắn một miếng, rồi duỗi tay lấy nốt kẹo bông gòn màu lam trên tay cậu.
Tại Dã: "Ăn xong kẹo trên tay con rồi hẵng ăn que này."
Dư Thiên không quan tâm, lấy kẹo bông gòn màu lam đưa tới trước mặt của Lê Dao đang ngồi bên cạnh.
Tại Dã: "..."
Ý của con là sao? Cướp kẹo bông gòn của ba rồi đưa cho người khác ăn á?
Lê Dao cũng: "?"
"Cho chị hả? Cảm ơn."
Dư Thiên cắn kẹo bông gòn của bản thân, nhìn chị ta: "Tâm trạng của chị không tốt ạ?"
Quả thật, tâm trạng của Lê Dao không tốt cho lắm, vô cùng chán nản, khi nghe thấy câu hỏi của đứa trẻ, hốc mắt bỗng trở nên đỏ hoe.
Dư Thiên thấy bộ dạng buồn bã của chị ta, bèn cầm gậy phép thuật của bản thân lên, chạm nhẹ vào trên tay chị ta.
"Cho chị phép thuật vui vẻ."
Suýt nữa thì Lê Dao bị vẻ mặt nghiêm túc của đứa trẻ phá vỡ phòng thủ, không kìm lòng nổi mà xoa đầu của cô bé dễ thương này.
"Cảm ơn cục cưng nhé."
Dư Thiên nghỉ ngơi đủ rồi, tiếp tục kéo tay ba đi chơi trò tiếp theo.
Người ba mặt đen u ám nhìn cô bé: "Tại Thiên, con thấy tâm trạng của ba tốt không?"
Dư Thiên ngẩng đầu nhìn vẻ mặt cau có của ba, bỗng dùng gậy phép thuật chọc vào eo cậu mấy phát liền, trông như đang ám sát vậy.
Tại Dã không chịu được cảm giác ngứa ngáy ở eo, nên giơ tay ngăn lại, rồi nghe thấy tiếng cười ha ha của con gái.
Cô bé dùng hành động biểu thị, dù tâm trạng của cậu có tốt hay không thì tâm trạng của cô bé rất tốt.
Tại Dã: "Con có giỏi thì đợi chút nữa mệt rồi đừng gọi ba tới bế."
Lý Tụ và bạn gái trở về cùng nhau, trông thấy Tại Dã kéo theo một chiếc xe đẩy nhỏ bước tới, đứa trẻ thì ngồi trên xe đẩy nhỏ.
Sau chuyến đi công viên giải trí này là lễ đính hôn Lý Tụ và bạn gái của anh ta.
Điều kiện gia đình của cả hai người đều không kém, nhà họ Lê là gia đình nổi tiếng giàu có ở thành phố bên cạnh, lễ đính hôn của hai người được tổ chức vô cùng linh đình.
Là bạn thân của Lý Tụ, Tại Dã tất nhiên phải đưa con gái tới ăn cỗ.
Vừa tới nơi, Thiên đã bị cướp đi, Lý Tụ ôm cô bé tới xem vợ chưa cưới, nói phải trộm vía, tốt nhất là sau này con gái được sinh ra cũng giống như cô bé.
Tại Dã hiếm khi nói đùa: "Nếu con gái của anh trông giống Thiên thì cũng không tốt cho lắm đâu."
Lý Tụ cười mắng: "Thằng nhóc này xéo đi!"
Tại Dã đi đến bên cửa sổ một mình, chưa yên tĩnh được bao lâu thì nghe thấy tiếng bước chân đang tới gần, quay đầu nhìn lại, thì ra là ba của cậu.
"Cái vẻ mặt này của con là sao, trông thấy ba thì phiền lắm hả? Ba trông thấy con cũng phiền đấy." Tại Diên cướp lời nói trước.
"Phiền thì ba đi đi."
"Nói xong ba mới đi." Tại Diên hắng giọng, "Lý Tụ sắp kết hôn rồi, con không có dự định gì hả?"
"Dự định lên kế hoạch cho công ty ra mắt công chúng."
"Ai nói với con chuyện này chứ, ba nghe nói con chung đυ.ng với cô con gái thứ hai của nhà họ Lê khá tốt, lần trước còn đi chơi công viên giải trí cùng nhau, con bé cũng được, nếu con muốn tiến tới với con bé, bố vẫn rất vừa lòng."
Tại Dã chủ cảm thấy cạn lời, lười nói thêm một chữ với ông ta, quay đầu đi thẳng.
Ai biết sau rằng khi lễ đính hôn kết thúc, khi mấy người bạn có quan hệ tốt ngồi trò chuyện với nhau, Lý Tụ cũng nhắc tới chuyện này.
"Em gái của vợ anh là Lê Dao, khoảng thời gian trước bị bạn trai cũ lừa, bây giờ gia đình con bé đang muốn tìm một đối tượng để cho con bé kết hôn, hình như là nhìn chúng cậu rồi."
Tại Dã: "?"
Cậu cau mày: "Không có hứng thú."
Lý Tụ: "Cậu đừng từ chối nhanh thế chứ, tính cách của Lê Dao khá tốt, nếu cậu thật sự muốn tiến tới với con bé, con bé chắc chắn sẽ đối xử tốt với bé Thiên. Cậu suy nghĩ chút đi, cậu nhìn cậu xem, tới cái độ tuổi này rồi mà chưa yêu đương bao giờ cả, lẽ nào cứ chuẩn bị ở bên con gái cả đời sao? Quả phụ thời xưa cũng không ở giá giỏi bằng cậu."
Tại Dã cầm gối ôm bên cạnh ném vào mặt của Lý Tụ.
"Đừng nói nữa, em sẽ không tìm người để kết hôn đâu."
Mấy năm nay thật ra có rất nhiều người nói với cậu về chuyện này, bố cậu, mẹ cậu, còn có mấy người bạn, có người nói vợ sẽ có thể quan tâm chăm sóc đứa trẻ giúp cậu, có người nói sau này đứa trẻ lớn lên sẽ rời đi, nếu có người ở bên cạnh thì cũng sẽ không cô đơn.
Nhưng, ngay cả khi sứt đầu mẻ trán, khi công ty đang trong giai đoạn mở rộng, cũng là lúc bận rộn nhất, cậu chưa từng suy nghĩ rằng sẽ để cho người khác chăm sóc Tại Thiên, bây giờ càng sẽ không có suy nghĩ đó.
Quan trọng nhất là cậu sẽ nhịn không được mà nghĩ rằng, nếu cậu kết hôn cùng người khác, nói không chừng sẽ xem nhẹ Thiên, hoặc là sau này cậu và người khác sinh con, vậy thì Thiên ở trong nhà này sẽ cảm thấy xa lạ… Giống như cậu vậy.
Cho nên bây giờ như vậy rất tốt, hai bố con trôi qua cũng rất vui vẻ.
Có người bạn nói đùa: "Bây giờ Tại Dã có con ghẻ, tìm vợ khá là khó, phụ nữ bây giờ không muốn làm mẹ kế đâu."
Tại Dã vô thức nhìn sang bên cạnh, trông thấy đứa trẻ đang nhắm mắt ngủ, cậu mới cau mày nói với người đó: "Con gái của tôi không phải là con ghẻ."
Tại tiệc đính hôn kiểu này, có rất nhiều câu hỏi khó chịu, Tại Dã đưa cô bé về sớm.
Cậu ôm đứa trẻ ra khỏi khách sạn, bỗng cảm giác được đứa trẻ đang dựa vào cổ cậu.
Sau đó nghe thấy cô bé nói: "Ba, ba không cưới được vợ hả?"
Tại Dã: "..."
"Con chưa ngủ hả? Ba có vợ hay không con đừng lo, trẻ nhỏ đừng quan tâm cái này."
Đứa trẻ tựa vào vai cậu vẻ mặt hơi nghiêm túc.
Về tới nhà, đợi khi Tại Dã không nhìn thấy, Dư Thiên mới nhỏ giọng nói với không khí ở trước mặt: "Bé yêu tinh, ba của tôi là vì tôi nên mới không cưới được vợ sao?"
Hệ thống 65 nhấn mạnh rất nhiều lần: [Ký chủ, tôi là hệ thống, không phải là bé yêu tinh!]
Tuy nhiên, ký chủ của nó bây giờ là một đứa trẻ hàng thật giá thật, trong đầu toàn là suy nghĩ kỳ quái, những chuyện mà bản thân đã nhận định thì sẽ không thay đổi, cứ kiên trì gọi nó là thú cưng bé yêu tinh.
Cô bé vẫn đang lo lắng về những điều mà mình nghe thấy.
"Bé yêu tinh, ba của tôi không cưới được vợ thì sẽ bị người khác coi thường sao?"
Hệ thống 65 lẩm bẩm: [Ký chủ đừng lo về vợ của cậu ấy nữa, hãy quan tâm nhiệm vụ của bản thân đi, mục tiêu nhiệm vụ của nhóc sắp hoàn thành, giá trị tình cảm của nhân vật chính đã đầy rồi.]