Chương 30: Giáo bá

Khi đại hội thể thao dành cho phụ huynh và con cái của trường tiểu học bắt đầu, Tại Dã mới biết được nhân duyên của con gái tốt đến mức nào.

Có rất nhiều bạn học của cô bé đều đứng ở một bên, lớn tiếng cổ vũ cô bé, tư thế la hét rồi vỗ tay đó dẫn tới rất nhiều phụ huynh phải liếc nhìn.

Còn con gái của cậu vẫy tay chào đám trẻ đó một cách trang trọng, một đám nhóc choai choai khiến cho Tại Dã như được trông thấy sự hiện diện của một đại ca máu mặt.

Tại Dã đã lâu không làm đại ca trường rồi, nhưng vào thời khắc này, cậu cảm thấy con gái như đang thừa kế gia sản lúc trước của cậu, có lẽ là thừa kế chức vụ đại ca trường trước cậu.

Tại Dã và Dư Thiên tham gia chạy bộ, phụ huynh và con cái nắm tay nhau, cùng nhau chạy về vạch đích.

Một cao một thấp, chắc chắn khi chạy sẽ không thể nào đều nhau được, còn phải chú ý tốc độ của con cái mọi lúc, nếu phụ huynh chạy quá nhanh, con cái không chạy theo kịp, rất dễ bị té ngã.

Cặp đôi bố và con trai ở bên phải của hai bố con Tại Dã chính là ví dụ điển hình, người bố quá vội vàng, đứa con không chạy theo kịp, nên khi chạy được có mấy bước đã bổ nhào xuống đường, người bố vội vàng nâng người con lên rồi dỗ dành.

Còn ở bên trái hai người là một đôi bố và con gái, con gái trông có vẻ rất mạnh mẽ, ra sức chạy về phía trước, nhưng do người bố có bụng phệ, sức chạy khá là kém, mới chạy có hai bước mà đã thở hổn hển.

"Cưng à, bố, chạy không nổi, nữa rồi."

"Aaaaaa chạy mau lên, chạy mau lên!" Con gái hét lớn, kéo tay người bố chạy về phía trước, trông giống như con khỉ nhỏ đang kéo co với con voi vậy.

Tại Dã tiếp tục đi về phía trước với khuôn mặt vô cảm, dựa theo tốc độ chạy bộ của đứa trẻ, cậu đi bộ thì thích hợp hơn.

Nếu cứ tiếp tục như vậy rất có khả năng giành được thứ hạng, nhưng chạy được nửa đường, Tại Dã phát hiện tốc độ của con gái dần dần chậm lại, cô bé càng lúc càng chậm càng lúc càng chậm lại, sau đó dừng lại hẳn, một tay cô bé che bụng, tay còn lại thì chống hông nói: "Con, chạy không nổi nữa rồi,"

Dáng vẻ này so với người bố mập mạp mới chạy có hai bước đã thở hổn hển giống nhau đến kỳ lạ.

Tại Dã quay đầu lại, thấy mới chạy được có một đoạn ngắn, nhớ ra bình thường con gái lười tới mức không thích vận động, rồi cả thói quen lúc ra ngoài đi chưa được bao lâu đã đòi ôm, cậu cau mày lại.

Trong khoảng thời gian hai người dừng chân lại, có một cậu nhóc nắm tay mẹ vượt qua hai người.

Còn có cả Kha Vũ Tường cùng với bố của cậu ta cũng vượt qua hai người.

Tại Dã: "..."

Sao có thể nhịn được nữa?

Cả đời của cậu không chịu thua kém ai, tuyệt đối không thể bỏ cuộc ở nơi này.

"Tại Thiên, đứng lên chạy tiếp, con cứ như vậy thì có đáng với những người bạn cùng lớp đang cổ vũ con không?"

Dư Thiên ngẫm nghĩ rồi đưa hai tay ra cho cậu.

Tại Dã hiểu ý của cô bé, cạn lời mà nâng hai cánh tay cô bé lên sau đó chạy như bay, chỉ trong chớp mắt đã vượt qua mấy cặp phụ huynh ở phía trước, trở thành người dẫn đầu.

Khi sắp chạy tới vạch đích, cậu không đỏ mặt, không thở gấp thả con gái xuống, chuẩn bị chào mừng chiến thắng.

Giáo viên thổi còi: "Phụ huynh của bạn Tại Thiên phạm quy rồi, không thể nâng đứa trẻ lên và chạy!"

Sau khi đại hội thể thao dành cho phụ huynh và con cái kết thúc, Tại Dã bắt đầu thúc giục Dư Thiên rèn luyện.

Hai người lại bắt đầu đấu trí đấu dũng vô số lần. Tại Dã dùng đủ mọi cách để cô bé vận động, Dư Thiên vắt óc tìm kế để trốn tránh vận động.

Cuối cùng ván này Tại Dã thắng, do có nước đi cao hơn, nắm bắt được nhược điểm của Dư Thiên.

Nhân viên của công ty trò chơi Hoang Dã cầm tài liệu đi tìm ông chủ, trông thấy con gái của ông chủ đang ở khu vực nghỉ ngơi ngoài phòng làm việc giám đốc.

Linh vật được cả công ty này công nhận, đang dùng tốc độ cực kỳ chậm chạy trên máy chạy bộ loại nhỏ.

Chị gái nhân viên nhìn cô bé dễ thương một lúc, cảm thấy khung cảnh này rất quen mắt, nghĩ một lúc lâu mới nhận ra… Như vậy rất giống với chú chuột hamster đang chạy trên con lăn mà cô ấy nuôi.

Phía trước của máy chạy bộ nhỏ có treo một chiếc máy tính bảng, trên màn hình máy tính bảng hiển thị giao diện rút thẻ của trò chơi "Nuôi dưỡng chú vịt con".

Trong trò chơi này có rất nhiều thú cưng quý hiếm phải rút thẻ thì mới có thể nhận được, Dư Thiên chơi trò này lâu như vậy vẫn chưa thu thập được hết tất cả, chủ yếu là vì ba của cô bé nhất quyết không chịu cho cô bé đi cửa sau, hơn nữa còn không muốn cho cô bé nạp thẻ không giới hạn, chỉ cho cô bé mỗi ngày một cơ hội rút thẻ miễn phí một lần.

Lần này vì để đốc thúc cô bé rèn luyện sức khỏe, Tại Dã sử dụng phương pháp cuối cùng, đó là đưa ra thỏa thuận với cô bé, chỉ cần mỗi ngày cô bé hoàn thành nhiệm vụ chạy bộ cố định thì sẽ cho cô bé ba thẻ rút liên tiếp 10 lần, nếu có thể hoàn thành nhiệm vụ chạy bộ vượt ngoài mức quy định, mỗi ngày lại cho cô bé thêm năm thẻ rút liên tiếp 10 lần.

Khi chị nhân viên đi qua, Dư Thiên vừa mới hoàn thành nhiệm vụ bài tập cơ bản mỗi ngày, máy tính bảng hiện lên lời nhắc nhở: "Chúc mừng đã hoàn thành nhiệm vụ, nhận được 10 lần rút liên tiếp x3."

Đứa trẻ dựa vào máy chạy bộ, nhấc hai cánh tay gác lên hai bên, nghiêm túc nhìn máy tính bảng rồi nhấn vào nút thẻ.

Chị gái nhân viên liếc nhìn, trông thấy cô bé dùng cả ba thẻ đều rút ra 30 chú vịt con bình thường.

Dư Thiên: "..."

Chị gái nhân viên: "..."

Nhịn không được mà thương thay cô bé, phải nói thế nào để cho cô bé dễ thương này biết, tỷ lệ rút trúng thẻ của cô bé đã bị ông chủ lặng lẽ sửa đổi đây.

Trông thấy ánh mắt chăm chú của chị, cô bé cầm theo ipad đi tới.

"Chị ơi."

"Hả?"

"Em muốn rút trúng cái này."

Vẻ mặt của đứa trẻ trông rất đáng thương, đôi mắt tròn ướt nhẹp,khi được cô bé nhìn bằng ánh mắt ước mong như vậy, người khác rất khó có thể từ chối.

Chị gái nhân viên đau lòng mà lại gần cô bé, trong lòng thì mắng to ông chủ xấu xa, hơi do dự không biết có nên tìm đồng nghiệp lặng lẽ sửa lại tỷ lệ rút thưởng của đứa trẻ hay không, vừa ngẩng đầu, thì phát hiện phòng làm việc ở phía sau, ông chủ đang khoanh tay nhìn chằm chằm vào chị ta qua lớp kính.

Chị gái nhân viên: "..."

Dính dáng đến cuộc chiến tranh của sếp lớn và sếp nhỏ đều sẽ không có kết cục tốt, xin lỗi nhé, cô bé dễ thương!

Biết rằng không thể nhận được sự cứu trợ của bên ngoài, Dư Thiên chỉ có thể cầm máy tính quay lại, không tin bản thân đen đến mức vậy, nên lại làm thêm nhiệm vụ chạy bộ bổ sung, niềm tin trúng thẻ đã khiến cho Dư Thiên kiên trì chạy bộ được gần nửa tháng, nửa tháng sau, dù cho làm gì thì Dư Thiên cũng không chịu chạy bộ tiếp nữa.

Mà cô bé không biết nhận được tin tức về hành động lừa dối của người ba xấu xa từ đâu ra, bắt đầu tiến hành các biện pháp trừng trị.

Chuyện xảy ra vào buổi tối hôm đó, Tại Dã buồn ngủ đến mức mắt díp lại, phải đi ngủ sớm.

Trong cơn nửa tỉnh nửa mê, Tại Dã nghe thế tiếng cửa phòng mở ra, đệm giường bỗng trùng xuống, cậu vẫn không mở mắt ra, bỗng nhiên cảm thấy trên người nặng nề, như là bị một quả bom nện trúng.

Tại Dã: "Phụt." Mọi cơn buồn ngủ đều bị tan biến.

Con gái mặc bộ đồ ngủ vịt vàng đang ở trên giường của cậu nhảy tưng tưng, giống như chú chim nhỏ tức giận đánh lên người cậu, lại giống như là con lợn rừng điên cuồng vụt tới.

"Ông chủ xấu xa! Ông chủ xấu xa!" Con lợn rừng nhỏ bé giơ tay hét lên, "Aaaaaa!"

Ông chủ xấu xa đêm hôm bị con gái ám sát: "..."

Cậu dùng chân và tay đè con lợn nhỏ đang phát điên trên giường, khó khăn lắm mới đợi tới lúc cô bé ngủ, ngủ say rồi mà vẫn còn nghiến răng.

Tại Dã bị cô bé quấy nhiễu đến mức ngủ không được, ngồi trên giường nhìn cô bé.

Con gái ngủ cùng cậu từ lúc hai tuổi, sau này khi đã lớn lên một chút, đã có thể tự ngủ rồi thì mới chuyển tới phòng bên cạnh. Mới đầu Tại Dã vẫn không quen, ban đêm thường xuyên tỉnh dậy, rồi chạy đến phòng bên cạnh nhìn xem cô bé đã ngủ say chưa, có lần còn ngồi bên cạnh giường của cô bé cả đêm.

Vào thời điểm còn sớm hơn nữa, cô con gái này bỗng nhiên xuất hiện bên cạnh cậu, trên mạng nói đứa trẻ còn nhỏ như vậy thì phải ngủ với người lớn, cho nên cậu cắn răng chịu đựng mà cho đứa trẻ này chiếm một nửa giường của bản thân.

Khi đó càng không quen, ngủ được một lúc lại tỉnh, cứ lo sợ rằng bản thân mình sẽ không cẩn thận mà đè lên cô bé, đánh trúng cô bé, hễ chân tay động đậy chút là bỗng giật mình tỉnh dậy.

Vốn dĩ không quen với sự xuất hiện và của cô bé, cũng không quen với sự rời đi của cô bé, nhưng bây giờ đã quen được rồi.

Chỉ là… Tại Dã duỗi tay đo đứa trẻ. Luôn có cảm giác khi cô bé còn nhỏ mới bằng một nắm tay bé tẹo, bây giờ vẫn bằng một nắm tay bé bé đấy.

Kéo chăn lại rồi nhẹ nhàng đắp lên đứa trẻ, Tại Dã cũng nằm xuống lại.

Buổi sáng hôm sau, cậu lại bị đứa trẻ này nhiễu tỉnh, con lợn hoang sáng sớm vừa mới tỉnh dậy lại bắt đầu phát điên rồi, trèo lên người cậu động chân động tay, Tại Dã cảm thấy rất phiền nhiễu, rúc đầu vào gối không để ý cô bé, mặc kệ cho cô bé nhảy nhót trên người mình.

Dư Thiên đặt mông ngồi lên gối, ép chặt đầu của ba.

Tại Dã: "..."

Tại Dã phát hiện ra con gái đang chiến tranh lạnh với cậu.

Nhân viên của công ty trò chơi Hoang Dã cũng nhận ra sếp lớn và cô bé dễ thương đang chiến tranh lạnh.

Bình thường lúc ở công ty, cô bé dễ thương sẽ tự chơi một mình, được một lúc sau, cô bé sẽ đi phòng làm việc của ông chủ để tìm ông chủ, có lúc là để cho cậu xem chú mèo, cho cậu biết đồ chơi nhỏ mà bản thân mới kiếm được, sẽ để cho ông chủ giải quyết khi gặp được một số khó khăn nhỏ.

Cô bé bước vào phòng làm việc thì ông chủ sẽ dừng công việc đang làm dở, liếc nhìn con mèo của cô bé, những món đồ chơi nhỏ mà mà cô bé đem đến, nghĩ ra giải quyết những việc mà cô bé cảm thấy khó. Tuy không có biểu cảm gì, nhưng rất là kiên nhẫn.

Nếu sau một thời gian cô bé dễ thương không đến phòng làm việc gặp cậu, ông chủ sẽ chủ động ra ngoài và đi tìm xem cô bé đang ở chỗ nào, nhìn cô bé chơi một lúc rồi quay lại phòng làm việc. Cho dù là khi công ty có nhiều việc nhất và bận rộn nhất, ông chủ cũng thỉnh thoảng ra ngoài để nhìn đứa trẻ.

Khi cô bé dễ thương còn nhỏ, các nhân viên còn được trông thấy tình huống ông chủ một tay ôm cô bé đang ngủ trong lòng, còn một tay thì xử lý công việc trên máy tính.

Nhưng hôm nay, Tại Dã đang mở cuộc họp nhỏ với mấy nhân viên chủ chốt trong phòng làm việc. Dưới ánh nhìn dõi theo của mọi người, cô bé dễ thương cầm theo chiếc giỏ nhỏ bước vào phòng làm việc với vẻ mặt nghiêm túc, mở ngăn bàn làm việc của Tại Dã, móc ra một hộp sữa chua rồi bỏ vào giỏ, sau đó mang ra ngoài.

Tại Dã và các nhân viên: "..."

Dư Thiên có tủ đựng đồ ăn vặt riêng ở công ty, rất nhiều hộp sữa chua được đặt bên trong đều là của một mình cô bé, cô bé thường sẽ tặng đồ ăn vặt cho các anh chị cô chú, nhưng chỉ tặng sữa chua cho một mình Tại Dã.

Những hộp sữa chua mà Tại Dã chưa kịp uống thì sẽ tạm thời đặt trong ngăn tủ, nhưng hôm nay toàn bộ đều bị Dư Thiên vơ vét hết, không để lại cho cậu một hộp nào.

Cả đám người lớn nhìn đứa trẻ đi vào, nhìn đứa trẻ mang sữa chua đặt vào giỏ, rồi lại nhìn đứa trẻ mang giỏ theo, không quay đầu lại mà đi ngoài, trong phút chốc mọi người quên hết những gì vừa mới thảo luận, nhịn không được quay đầu lại nhìn ông chủ đang đen mặt.

"Ông chủ, anh với bé Thiên đang chiến tranh lạnh hả?" Có một nhân viên mạnh dạn hỏi.

Có người mở đầu, mọi người liền liên tục phát biểu ý kiến về chuyện này.

"Có thể thấy được, bé Thiên rất tức giận."

"Vốn là ông chủ làm sai, sao có thể âm thầm thay đổi tỉ lệ rút thẻ của cô bé chứ."

"Đúng vậy, không nên lừa dối con nít, bọn chúng thông minh lắm đó!!

Tại Dã nghe những lời trách mắng của đám nhân viên này, hỏi: "Vậy ai là người nói với cô bé chuyện này."

Một số nhân viên : "..." Không ai ho he gì.

Lý Tụ tặng chiếc váy thiếu nữ phép thuật và gậy phép thuật đã chuẩn bị cho Dư Thiên, cũng đã nghe ngóng được chuyện hai cha con đang chiến tranh lạnh.

"Chuyện này là cậu sai rồi, bảo sao đứa trẻ tức giận." Lý Tụ nói.

"Em cũng vì muốn tốt cho cô bé, nếu đạt được mục đích quá dễ dàng, nhận được thú cưng mà con bé muốn, chắc chắn con bé sẽ không muốn chạy bộ tiếp nữa." Tại Dã không đồng ý.

Lý Tụ vỗ bả vai của cậu: "Muốn tốt cho cô bé", cậu nghĩ lại xem, lúc trước ba của cậu dùng chuyện của bé Thiên để lừa cậu quay về, kết quả là vì để cho cậu quay về xem mắt, ông ta cũng nói là vì muốn tốt cho cậu, cậu có cảm kích không?!"

Tại Dã im lặng.

"Người làm phụ huynh luôn thích cho rằng bản thân đúng. Bỏ đi, anh đưa cho cậu chiếc váy và gậy phép thuật của anh trước, cậu tặng cho bé Thiên dỗ dành cô bé rồi xin lỗi, chắc chắn cô bé sẽ tha thứ cậu."

Tại Dã mặt không cảm xúc: "Em lớn như vậy vẫn chưa xin lỗi người nào."

Ngày hôm sau, Tại Dã đặt máy tính bảng trước mặt Dư Thiên.

"Trò chơi của con, đã hai ngày nay không online rồi, còn chơi không?"

Dư Thiên hiếm khi chủ động làm bài tập, ngoáy bút viết, rõ ràng đang phớt lờ cậu.

Tại Dã: "Tỷ lệ rút thẻ đã được sửa lại như cũ."

Vẫn không nghe thấy đứa trẻ nói chuyện, Tại Dã lại đưa váy thiếu nữ phép thuật và gậy phép thuật đặt trước mặt cô bé.

"Chú Tụ mua cho con."

Đứa trẻ cũng không mở ra.

Tại Dã đột nhiên nhấc cô bé lên, trông thấy cô bé trợn mắt trong không trung, cảm thấy khuôn mặt phồng má trợn mắt này của cô bé trông giống như là con ếch vậy.

Ôm đứa trẻ ngồi trên ghế sô pha, Tại Dã nói: "Con nhất định muốn để ba xin lỗi thì mới được phải không?"

Cuối cùng Dư Thiên nói: "Vốn là ba sai."

Tại Dã: "Được…là lỗi của ba."

Lời nói của cậu có chút qua loa, nhưng sau khi nói xong, miệng của đứa trẻ đột nhiên mím lại, nước mắt trào ra, còn duỗi tay ôm cổ của cậu, Tại Dã bỗng cảm thấy bản thân quả thật là đã làm sai rồi.

Đứa trẻ dựa vào cạnh cổ của cậu, quay đầu sang trái rồi lại sang phải, cố gắng lau nước mắt lên quần áo của cậu, lời xin lỗi mà Tại Dã cảm thấy khó nói lại được thốt ra một cách tự nhiên.

"Ba sai rồi, không nên lừa con, sau này sẽ không làm như vậy nữa."