Chương 17: Giáo bá

Cuối cùng giấy khai sinh của Dư Thiên cũng được đưa đến tay Tại Dã. Tên chính thức của cô bé là “Tại Thiên”.

Trước khi làm giấy tờ, Tại Diên còn gọi điện thoại tới, yêu cầu cậu đổi tên cho bé Thiên, để người làm ông nội như ông ta đặt tên cho cô bé theo truyền thống của nhà bọn họ.

Kết quả bị Tại Dã không hề khách sáo cãi lại, Tại Diên cảm thấy Tại Dã gây rối không có lý do, nổi giận cãi tay đôi với cậu, Tại Dã cũng lười giải thích.

Từ lần đầu tiên cậu gặp đứa nhỏ này, cô bé đã được gọi là Thiên. Cô bé không có gì cả, chỉ có một cái tên thôi. Cho nên không thể sửa.

Đi kèm với giấy khai sinh là kết quả điều tra về thân thế của Dư Thiên. Không điều tra được thông tin gì về mẹ đẻ của Dư Thiên, ngay cả dấu vết sinh hoạt của Dư Thiên hai năm qua cũng chẳng tìm được, cứ như cô bé đột nhiên xuất hiện.

“Nếu không tìm được thì thôi đi, dù thế nào thì cô bé cũng là con của cháu.” Tại Dã nói với thư ký Trác vừa đưa tài liệu đến đây: “Bảo ba cháu đừng điều tra nữa.”

“Được, tôi sẽ truyền đạt lại với sếp.” Thư ký Trác nhìn cô bé nằm bò trên sô pha lật xem tạp chí, đẩy mắt kính theo thói quen: “Còn nữa, sếp chuẩn bị tổ chức một bữa tiệc cho Thiên tiểu thư, giới thiệu cô bé với họ hàng và đối tác của công ty.”

Giọng Tại Dã đầy bực bội, ôm tay: “Ông ta lại muốn bày trò gì vậy, nói với ông ta là cháu không cần.”

Sau khi ba mẹ ly hôn, Tại Dã lớn hơn một chút, cậu và ba cãi nhau một trận, khăng khăng đòi dọn ra khỏi nhã. Dịp Tết mấy năm trước cậu vẫn còn về nhà tham gia cái được gọi là tiệc gia đình, sau này cậu không muốn về nữa. Ngay cả đám họ hàng ở nhà cũng đã rất lâu rồi chưa được gặp vị đại thiếu gia này.

Thư ký Trác hơi khó xử: “Đại thiếu gia, tôi nghĩ sếp chỉ muốn gần gũi với cháu gái mình thôi.”

Tại Dã hừ lạnh một tiếng: “Cháu sợ ông ta dạy hư con gái cháu.”

Thư ký Trác ho khan, nhẹ giọng nói: “Đại thiếu gia, cậu nên đến bữa tiệc này thì hơn, lần này sếp không chỉ muốn giới thiệu Thiên tiểu thư với những người khác mà còn muốn tặng cho cô bé cổ phần của công ty nữa. Nếu Thiên tiểu thư không đi thì chỉ sợ những thứ thuộc về cô bé sẽ bị người khác cướp mất.”

Tại Dã liếc chú ấy một cái. Quan hệ giữa cậu và thư ký Trác tốt hơn ba cậu một ít, dù sao trước đây thư ký Trác luôn là người xử lý mỗi lần cậu gây chuyện, lúc cậu vào viện cũng do thư ký Trác ra mặt thuê hộ sĩ và chăm nom, xem như một người chú nhìn cậu lớn lên.

Vốn dĩ thư ký Trác không nên nói những lời này, nhưng chú ấy nói như vậy là xuất phát từ lòng riêng, muốn nhắc nhở cậu.

Tại Dã: “... Cháu biết rồi, cháu sẽ đưa bé Thiên đi.”

Lúc này, Tại Dã đột nhiên hiểu được tại sao lúc ba mẹ ly hôn mẹ cậu lại tranh giành nhiều thứ vì cậu như vậy. Cậu không cố chấp với mấy công ty của Tại Diên, cũng không ham thân phận đại thiếu gia nhà họ Tại mà đứa con riêng kia hao tâm tổn sức để tranh giành, nếu cậu cần chúng thì mấy năm nay cậu đã không rời khỏi nhà họ Tại, sống một cuộc sống như vậy.

Tại Dã không thèm để ý nhưng nghĩ đến việc những thứ của con gái mình sẽ bị người khác cướp đi thì cậu cực kỳ tức giận. Không ai được cướp đồ của con cậu.

Thư ký Trác rời đi, Tại Dã nhìn đứa trẻ trên sô pha, cô bé đang đè lên tạp chí ngủ say. Khuôn mặt giống như cục bột đè dẹp lép trên giấy, khóe miệng chảy nước miếng.

Bây giờ Tại Dã đã có thể thuần thục dùng một tay nâng đầu con gái lên, lau nước miếng cho cô bé, đổi tạp chí thành gối kê.

Cô bé ngủ trên sô pha, Tại Dã ngồi xếp bằng dưới đất bên cạnh, đeo tai nghe chơi game.

Đánh hai ván, Tại Dã đang chú tâm đột nhiên bị “Tập kích”, lưng cậu bị đá một cái. Quay đầu lại nhìn, quả nhiên là cô bé đang nằm trên sô pha vừa xoay người, một chân đá vào người cậu.

Cậu kéo cái chân như củ sen của cô bé xuống, chưa được bao lâu lại cảm thấy lưng mình đυ.ng phải cái gì, nhân lúc game đang chờ quay đầu lại nhìn một cái, lần này đầu cô bé đặt lên lưng cậu.

Cái sô pha này mềm hơn cái trước nhưng không lớn bằng, nếu trẻ con ngủ bên trên mà không có gì chống đỡ sẽ rất dễ ngã xuống.

Đương nhiên vấn đề cũng nằm trên người Dư Thiên, lúc vừa đến đây cô bé vẫn ngủ khá yên ổn, thường nằm một chỗ cả đêm khuya động đậy. Nhưng bây giờ tư thế ngủ của cô bé càng ngày càng tự do, thường xuyên mở hai tay hai chân thành hình chữ đại.

Cuối tuần Tại Dã cho dì Ngô nghỉ nên trong nhà chỉ có hai ba con bọn họ. Dư Thiên ngủ một giấc đến hoàng hôn, Tại Dã cũng ngồi trước sô pha chơi game cả trưa, cảm giác cô bé sau lưng ngồi dậy, Tại Dã nói: “Con đi rửa mặt đi, chúng ta ra ngoài ăn.”

“Dạ...” Cô bé ngoan ngoãn ngồi dậy bò xuống sô pha, tự đi vào phòng vệ sinh.

Tại Dã thấy tóc cô bé lộn xộn, cậu liền thả điện thoại xuống đứng dậy đi qua. Thấy cô bé lôi ghế dưới bồn rửa tay ra, thuần thục tự rửa mặt, Dư Thiên còn biết dùng lược nhỏ chải đầu.

“Chờ đã, phải bôi kem dưỡng ẩm nữa.” Tại Dã thấy con gái chuẩn bị nhảy xuống ghế thì ngăn cản cô bé.

Phu nhân Ôn Linh dặn dò cậu phải bôi kem dưỡng ẩm cho trẻ sau khi rửa mặt, kem dưỡng ẩm sữa tắm dầu gội đầu bây giờ Dư Thiên dùng đều do bà ấy mua. Phu nhân Ôn Linh cực kỳ thích mua đồ cho Dư Thiên, thường xuyên xách túi lớn đến đây.

Một tay ấn ót Dư Thiên, một tay khác quệt kem dưỡng ẩm, xoa mười mấy vòng trên mặt cô bé, một tay cậu có thể bao trùm hết mặt con gái mình.

“Xong.” Tại Dã thu tay lại, cảm thấy trên người mình toàn mùi kem dưỡng ẩm hương sữa.

Thấy tóc sau đầu Dư Thiên nhếch lên, cô bé không với đến, Tại Dã lại giúp cô bé chải vài cái. Tóc trẻ con rất mềm mại, không thô cứng như tóc cậu.

Chải đầu xong, cuối cùng cũng xong xuôi. Lúc này cô bé cầm lược nói: “Chải đầu.”

Tại Dã: “Chải xong rồi, con tự soi gương đi.”

Dư Thiên dùng sức kéo cậu, lúc này Tại Dã mới hiểu con gái muốn chải đầu cho mình, chỉ có thể ngồi xổm xuống để cô bé cầm lược múa may trên đầu mình. Mái tóc bị cô bé chải xong càng trở nên lộn xộn, Tại Dã cũng không để ý.

Hai người ra ngoài ăn.

Cuối tuần cậu sẽ đưa con ra ngoài ăn những món cô bé muốn ăn như một số thực phẩm không quá khỏe mạnh, ăn xong còn đi dạo một vòng.

Trước đây buổi tối Tại Dã thường ra ngoài đi dạo hoặc đi dạo phố với đám đàn em bạn bè, thỉnh thoảng không có việc gì, chỉ là không muốn về nên đi gϊếŧ thời gian. Khi đó có rất nhiều người nhưng cậu vẫn cảm thấy trống vắng. Bây giờ chỉ có hai người bọn họ nhưng loại cảm giác chán nản ăn không ngồi rồi ấy không còn nữa.

Khi ra ngoài với trẻ con tuyệt đối không được thả lỏng, chỉ cần lơ là một chút thôi thì có khả năng cô bé sẽ đi lạc.

Tại Dã nắm tay Dư Thiên, phải đi chậm theo từng bước chân nho nhỏ của cô bé.

Trên đường gặp được mấy người dắt chó đi dạo, con gái cậu không biết sợ, ngược lại còn dừng lại nhìn chằm chằm con chó to. Buổi tối có rất nhiều người cầm dây dắt chó đi dạo trong công viên, có người nhìn thấy một đứa bé đáng yêu nhìn chằm chó nhà mình thì sẽ cười nói: “Không sao đâu, có thể sờ nó nha, nó rất ngoan, không cắn người đâu.”

Chú chó lông xù dựng tai vẫy đuôi, cặp mắt tròn tròn nhìn cô bé cao bằng mình, rất dịu ngoan nhiệt tình ghé sát vào. Vì vậy đứa bé có một đôi mắt tròn xoe cũng duỗi tay sờ nó, hai bên giao lưu rất thân thiện.

Chuyện như vậy xảy ra vài lần, Tại Dã cứ cảm thấy mình không khác gì mấy người dắt chó đi dạo kia. Bọn họ đưa đứa trẻ lông xù đi dạo, cậu dắt trẻ con đi chơi.

Bởi vì mang theo một đứa trẻ đáng yêu nên cậu được hoan nghênh hơn mọi khi. Trước đây cậu đi một mình trên con đường này không được chào đón như hôm nay, người bình thường sẽ không chủ động giao lưu với cậu, nếu đi với đám đàn em thì người khác sẽ cố ý tránh đi.

Công viên có rất nhiều phụ huynh đưa con cái đi chơi, trước đây Tại Dã không đi vào sâu bên trong công viên này, dù sao trong trong kia cũng toàn con nít, cậu không có hứng thú với trẻ con.

Nhưng bây giờ cậu đột nhiên trở thành một phần trong đó.

Có người bán mấy món đồ chơi có thể phát sáng ở bãi đất trống trong công viên, rất nhiều bé đang cầm chong chóng phát sáng hoặc gậy huỳnh quang linh tinh.

“Phát sáng!” Dư Thiên cầm ngón tay cậu chạy sang bên kia.

Một lúc sau, Dư Thiên cầm một món đồ chơi giống như gậy phép thuật, trên đầu cô bé còn đeo hai cái kẹp hình bươm bướm phát sáng, là do Tại Dã mua.

Hai con bướm kia sẽ đong đưa theo đầu Dư Thiên, chờ đến khi cô bé chơi mệt, nghiêng đầu trên vai Tại Dã, con bướm cũng nằm yên.



Một ngày trước khi đến nhà họ Tại tham gia yến hội, thư ký Trác đưa đến một đống đồ, là lễ phục và trang sức cho trẻ con.

Tại Dã lấy ra xem. Cái váy này khá đẹp nhưng vương miện đính đá quý sáng long lanh kia lại nặng, cậu cảm thấy đeo thứ này trên đầu trông rất lạ. Còn không bằng cái kẹp bươm bướm dạ quang mười đồng một đôi mà cậu mua ở công viên.

“Con muốn đeo không?” Thuận tay đặt vương miện trên đầu Dư Thiên. Có lẽ là nó nặng quá, Dư Thiên chớp mắt nghiêng đầu một cái, vương miện đá quý rơi xuống mặt đất.

Tại Dã thuận tay nhặt lên ném vào hộp: “Vậy không đeo nữa.”

Lễ phục của Tại Dã cũng được đưa tới nhưng cậu không mặc, vẫn mặc áo thun quần dài và giày thể thao như thường ngày, đưa Dư Thiên đã sửa soạn xinh đẹp bước lên chiếc xe thư ký Trác lái đến.

Hôm nay nhà họ Tại rất đông vui, anh em họ hàng, đối tác của công ty, cả đứa con riêng Tại Thịnh Vũ và người tình Tô Hệ của Tại Diên cũng ở đây.

Lúc trước Tại Diên và Ôn Linh ly hôn, mọi người đều nghĩ Tại Diên sẽ sớm cưới ả người tình về nhà hoặc kết hôn với người khác. Nhưng không biết vì nguyên nhân gì mà ông ta không kết hôn nữa. Có người đoán ông ta vẫn còn nhớ thương Ôn Linh, bởi vì áy náy nên không muốn tái hôn.

Tại Dã cảm thấy ghê tởm mỗi khi nghe người ta nói như vậy. Nếu lưu luyến thì tại sao lúc trước lại làm chuyện như vậy. Nếu thật sự áy náy thì tại sao lại để người tình bước vào cửa, để thằng con hoang của ông ta kết bạn khắp nơi trong giới.

Tại Dã và Dư Thiên vừa xuất hiện đã trở thành trung tâm của hội trường, cho dù cách ăn mặc của Tại Dã không hợp với nơi này cũng không có người nào mắt mù nhắc đến, mọi người đều khen Dư Thiên đáng yêu.

Những người đang bắt chuyện với Tại Thịnh Vũ cũng sôi nổi đi đến bên cạnh Tại Dã, biểu cảm của bọn họ đối với cậu nhiệt tình nịnh nọt hơn trước mặt Tại Thịnh Vũ nhiều. Tại Thịnh Vũ mặc âu phục sang trọng chỉ nhỏ hơn Tại Dã hai tuổi, vẻ ngoài cũng coi như tuấn tú, chỉ là lúc này biểu cảm của cậu ta không tốt lắm.

Không có Tại Dã ở đây, cậu ta sẽ là thiếu gia duy nhất của cái nhà này, được mọi người tôn kính, nhưng chỉ cần Tại Dã quay về, cậu ta sẽ nhanh chóng bị vứt bỏ.

Tại Thịnh Vũ điều chỉnh lại biểu cảm, bước qua: “Anh, anh đến rồi, đây là cháu gái nhỏ của em à?”

Tại Dã căn bản không để ý tới cậu ta, Tại Thịnh Vũ hít sâu một hơi, duỗi tay trêu Dư Thiên: “Công chúa nhỏ, mẹ cháu là ai vậy, sao không đến đây luôn.”

Lời này của cậu ta làm mọi người đang vây quanh khen Dư Thiên đều yên lặng. Cuối cùng ánh mắt của Tại Dã cũng dừng trên người cậu ta.

Tại Thịnh Vũ khuây khoả trong lòng, ai mà không biết đứa nhỏ này không rõ lai lịch, còn không có mẹ chứ, chỉ là mọi người không nói ra mà thôi. Bây giờ bị cậu ta nói thẳng ra, không khí bắt đầu trở nên xấu hổ.

Tại Dã cầm lấy ly rượu trong tay một người bên cạnh, hắt lên mặt Tại Thịnh Vũ: “Không biết nói chuyện thì câm miệng đi.”

Cậu nhìn người tình của ba mình đang vội vàng bước tới: “Tô Hệ, đưa con trai bà về phòng thay quần áo đi, thay xong thì ở yên trong phòng đừng ra ngoài.”

Tại Thịnh Vũ tức giận đến nỗi cả người run rẩy: “Anh, anh dựa vào cái gì chứ!”

Tô Hệ nhìn biểu cảm của Tại Dã, vội kéo con trai đi: “Được rồi, đừng nói nữa, đi thôi.”