Chương 23: Trọng sinh không làm con rối 23

Tấm ngăn trên xe hạ xuống, chỉ có hai người một chỗ, trong vô thức Hạ Lẫm đã thả lỏng rất nhiều. Một bên hắn ngắm tay Bạch Nguyệt, bên kia lấy cái hộp từ trên bàn, mở hộp giữ ấm ra, mặt trên tầng đầu là bánh bao, phía dưới là sữa bò có nhiệt độ vừa phải. Hạ Lẫm đưa đôi đũa cho Bạch Nguyệt, thúc giục: “ Ăn nhanh đi, còn nóng đó.”

Nghe thấy mùi thơm của bánh bao, Bạch Nguyệt cảm thấy mình cũng hơi đói bụng. Sau mọi chuyện, đêm qua cô vẫn chưa ăn cái gì, bụng rỗng mãi cho đến sáng nay. Vì thế cũng không dè dặt nữa, nhận đũa gắp một cái bánh bao đến miệng, thuận tiện hỏi: “ Cậu không ăn à?”

“Không.” Hạ Lẫm lắc đầu chẳng hề để ý mà: “ Tớ không đói bụng.”

Trời mới biết từ tối hôm qua đến bây giờ tinh thần hắn đều vẫn duy trì trạng thái phấn khởi, bây giờ nhìn thấy Bạch Nguyệt, tức khắc đã cảm giác toàn thân mình đều tràn ngập lực lượng, loại cảm giác này bay bổng cực kỳ! Sao lại còn thấy đói?!

“Nhân nấm hương. Thế nào? Ăn ngon không?” Nhìn Bạch Nguyệt nuốt xuống nửa miệng bánh bao, nét mặt Hạ Lẫm mang theo chờ mong nhìn cô, đây là theo hiểu biết riêng của hắn: Bạch Nguyệt vô cùng thích nấm hương.

"Cũng không phải cậu làm, đắc ý cái gì?.” Bạch Nguyệt thấy Hạ Lẫm sẽ được một tấc lại muốn tiến một thước, từ xưng hô có thể nhìn ra một vài điểm. Tuy rằng có lúc vẫn sẽ hơi thẹn thùng, nhưng ở trước mặt cô da hắn mặt đã càng ngày càng dày. Bởi vậy cô càng không muốn theo ý hắn, cố ý nói như vậy.

“……” Quả nhiên mặt Hạ Lẫm trở nên cô đơn, không khí xung quanh như chứa đầy oán than, tựa như hắn bị cả thế giới vứt bỏ. Không phải hắn làm, nhưng buổi sáng hắn đã đánh thức đầu bếp, cố ý phân phó làm mà. Nếu Bạch Nguyệt muốn ăn, hắn cũng có thể học. Tuy rằng chán ghét mùi khói dầu, nhưng vì Bạch Nguyệt thì cũng không phải hắn không thể chịu đựng được.

Dù Bạch Nguyệt cố tình trêu Hạ Lẫm, nhưng cũng không muốn thấy bộ dáng hắn bị đả kích như thế nên gắp một cái bánh bao đưa tới bên miệng Hạ Lẫm: “ Ăn khá ngon. Cậu cũng nếm một cái đi.”

Hạ Lẫm thụ sủng nhược kinh*, sau đó mặt mày đều cười, quai hàm phồng lên vui vẻ rạo rực mà dùng một ngụm nuốt toàn bộ bánh bao xuống. Vừa định muốn mở miệng nói chuyện, Bạch Nguyệt lại thuận tay gắp một cái nhét vào trong miệng hắn, làm hắn không có thời gian nói gì.

(*) Thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà kinh sợ

Cảm xúc của hắn tới cũng nhanh đi cũng mau, rất nhanh đã đắm chìm trong vui sướиɠ khi được Bạch Nguyệt đút cho ăn, chỗ nào còn quan tâm đến cảm xúc khác.

Thấy vậy, Bạch Nguyệt cảm khái nhỏ một câu trong lòng: Vẫn là thiếu niên đáng yêu (≧▽≦)