Cũng không phải hạ thấp Hạ Lẫm, nữ thần thì cần nam thần mới xứng, cho dù tính cách Ôn Bạch Nguyệt lãnh đạm, nhưng không thể phủ nhận cô thật sự thực vô cùng ưu tú. Người thích cô rất nhiều, trong đó không thiếu người diện mạo văn nhã, thành tích ưu tú, nhân khí cực cao, ‘ vương tử vườn trường ’ , trong cảm nhận của mọi người , loại vương tử này so với Hạ Lẫm, rõ ràng xứng với cô hơn. Bạch Nguyệt lại từ chối vậy sao có thể sẽ chấp nhận loại ‘ hành xử khác người ’ như Hạ Lẫm, chỉ có một khuôn mặt đủ để nhìn?"Đúng vậy.”
Bạch Nguyệt không cảm thấy có gì không thể trả lời, đối mặt với khuôn mặt kinh ngạc khó hiểu của cô gái, lại nghiêm túc bổ sung thêm một câu: “ Tớ kết giao với Hạ Lẫm.”
Bạch Nguyệt không hề có tự giác mà ném một tia sét vào mặt nước đang bình tĩnh. Bạn cùng bàn nhìn sườn mặt điềm đạm của cô, vẻ mặt như bị sét đánh, thất hồn lạc phách, một lúc lâu mới tốt lên, xoay đầu nóng lòng đi tìm người xung quanh buôn chuyện.
Bạch Nguyệt cũng không giải thích nhiều lời, chuyện cô nói cũng không phải cái gì quá khủng khϊếp. Cô cũng hoàn toàn không cảm thấy sự việc mình nói ra có ý tứ gì, bởi vậy cũng không băn khoăn cảm xúc của bạn ngồi cùng bàn. Vì thế lời đồn đại cô kết giao với Hạ Lẫm chậm rãi liền truyền ra ngoài. So với quần chúng đang kích động, hai đương sự có vẻ bình tĩnh, ai cũng không cố ý thừa nhận hay phủ nhận.
Khi đọc sách giáo khoa, Bạch Nguyệt hơi thất thần. Vừa lúc hôm nay là thứ sáu, tiết cuối cùng là tiết tự học, bởi vì muốn nghỉ, cảm xúc cô xao động. Trong lớp học vẫn luôn có tiếng cãi cọ ồn ào không có chỗ an tĩnh. Nghe tiếng làm ồn bên tai, Bạch Nguyệt nghĩ đến sắp tới cô phải về nhà gặp mẹ Ôn trong truyền thuyết, bởi vậy cũng không có tâm tư đọc sách, chỉ ngồi tại chỗ nhìn sách giáo khoa đang mở trên bàn đến ngơ ngẩn.
Trong thời gian đang ngây người có thứ gì ‘ bộp ’ nện trên sách giáo khoa của cô.
—— đó là tờ giấy nhỏ bị nắm thành một cục.
Bạch Nguyệt nhìn cục giấy nhỏ, quay sang nhìn qua phía sau. Thấy cô nghiêng ra sau Hạ Lẫm hưng phấn duỗi tay chỉ chỉ cục giấy trên bàn ý bảo cô mở ra xem. Cô không để ý đến hắn, trực tiếp quét cục giấy tới một bên bàn. Một lát sau, lại có một cục giấy ‘ bộp ’ một tiếng, chuẩn xác bay đến trên bàn cô.
Bạch Nguyệt quay đầu lại nhìn hắn, phát hiện trong tay Hạ Lẫm toàn là giấy. Hắn đang đắc ý mà nhìn chằm chằm cô.
“……” Bạch Nguyệt bất đắc dĩ mở ra.
"Hôm nay mang cậu đi ra ngoài chơi!”
Mấy chữ qua loa xuất hiện trước mắt cô, nhìn qua chữ Hạ Lẫm chẳng những không xấu, ngược lại như rồng bay phượng múa. Giống con người của hắn, tùy ý mà lại Trương Dương.*
(*) Trương Dương là tướng nhà Đông Hán trong lịch sử Trung Quốc. Ông tham gia cuộc chiến giữa các chư hầu trước khi hình thành cục diện Tam Quốc. Là người có tính cách thích phô trương, khoe khoang.