Chương 13: Trọng sinh không làm con rối 13

Khi Bạch Nguyệt quay lại lớp học với Hạ Lẫm, tiết học đã qua một nửa, so với khi đối mặt với Bạch Nguyệt thì thần sắc nhu hòa, giáo viên nhìn Hạ Lẫm đứng phía sau cô, hơi nhăn mày lại nhưng cũng không nói thêm cái gì, phất tay đồng ý cho hai người vào lớp.

Nhìn hai người trước sau đi vào lớp học, tuy bề ngoài mọi người đều làm việc của mình, nhưng tâm tư lại phỏng đoán người luôn luôn “Không gần nữ sắc” - Hạ Lẫm hình như đột nhiên thông suốt, cố ý hay vô tình mà bắt đầu tiếp cận Ôn Bạch Nguyệt. Lúc trước ở tiết thể dục, biểu cảm sốt ruột của hắn cũng không giống làm bộ, rồi sau đó lại thấy hai người một trước một sau ra lớp học, giờ phút này cùng nhau trở về, tuy rằng trên mặt vẻ mặt như thường, nhưng quần chúng mẫn cảm liếc nhau. Hạ Lẫm nỗ lực banh bộ mặt ra làm mọi người ngửi ra mùi khác thường khác thường.( ´◡‿◡`)

Hạ Lẫm đi qua mấy bàn. Một đám nam sinh hay chơi với Hạ Lẫm nhìn thấy hai người tiến vào cùng nhau, hơn nữa cái trán Hạ Lẫm sưng đỏ, tóc vàng hỗn độn, đều không nhịn được mà nhẹ giọng trêu đùa vài câu.

Khóe miệng hắn cười cười, Hạ Lẫm theo bản năng nhìn thoáng qua Bạch Nguyệt. Cách mấy chỗ ngồi, nhờ thị lực tốt có thể làm hắn nhìn rõ sườn mặt của thiếu nữ và lỗ tai tinh xảo. Cô an an tĩnh tĩnh lấy ra sách vở, rũ con cậu nhìn lên, như hoàn toàn không chú ý tới động tĩnh bên này. Thấy Bạch Nguyệt như vậy, Hạ Lẫm không biết nói gì, thở dài một hơi, trong lòng vẫn là có chút mất mát.

“Đừng ồn ” Hạ Lẫm gõ gõ cái bàn, bực bội đè thấp ngữ khí, vì thế tiếng trêu ghẹo ồn ào lập tức dừng lại, các nam sinh nhìn nhau vài lần, bĩu môi. Hạ Lẫm khoanh tay trước ngực, tùy tiện dựa vào ghế ngồi, rất cẩn thận nhưng lại quang minh chính đại mà nhìn chằm chằm sườn mặt Bạch Nguyệt đến phát ngốc. Nhìn lâu rồi, thẳng đến khi Bạch Nguyệt quay đầu lại trừng mắt nhìn hắn, tức khắc hắn hoảng loạn thu hồi ánh mắt, ghé vào bàn, vùi đầu vào cánh tay, lỗ tai hồng như muốn nhỏ máu. Thân mình hắn run lên, nhếch miệng lén nở nụ cười ngượng ngùng.

Tuy nói hai người đã là người yêu nhưng biểu hiện mặt ngoài và cách ở cạnh nhau cũng không khác gì so với lúc trước, chỉ là khi hai người giơ tay nhấc chân luôn có một loại ăn ý. Hạ Lẫm rất thích thế này, thật giống như trong thế giới chỉ có bọn họ, mà tất cả những người khác đều bị vứt bỏ ở bên ngoài.

Lại nói tiếp Hạ Lẫm hơi ngớ ngẩn. Trong khối ai cũng đều có thể nhìn ra hai người có điểm khác. Từ lúc trở thành người yêu, khi Hạ Lẫm đi học luôn trộm ghé vào bàn nhìn Bạch Nguyệt đến phát ngốc, mỗi lần tan học không hề như trước đây đi chơi với một đám hồ bằng cẩu hữu, mà là lấy đủ dũng khí tới tìm Bạch Nguyệt nói chuyện. Bạn cùng bàn của Bạch Nguyệt thật đáng thương vừa tan học đã bị Hạ Lẫm và đám bạn bè nửa cưỡng bách mà lôi đi. Hạ Lẫm ngồi bên cạnh cô cố gắng tìm kiếm đề tài.

Thường là nói nói nhưng không biết mình đang nói cái gì.

Không phải sau khi xác định quan hệ yêu đương thì không khẩn trương. Thật ra khi đối mặt với Bạch Nguyệt, Hạ Lẫm thực sự rất khẩn trương, hắn cũng không biết sao lại thế này. Hắn luôn muốn lại gần cô một chút, muốn trò chuyện với cô, muốn nhìn cô cười, cũng muốn sờ sờ tay cô. Lòng hắn giống như bị mèo cào, ngứa đến không chịu được.

Hạ Lẫm thề, khi đối mặt với người ba uy nghiêm hắn cũng chưa từng khẩn trương như vậy. Rõ ràng hắn tính cách của hắn dùng ở bên ngoài được như thế. Nhưng một khi đối mặt với tầm mắt đảo qua của thiếu nữ hắn liền cứng họng, không biết mình đang nói lung tung cái gì.

Mà đa số thời gian Bạch Nguyệt đều vội làm việc của mình, ngẫu nhiên sẽ nghiêng đầu nghe vài câu. Cô bị ảnh hưởng rất nhiều bởi tính cách Ôn Bạch Nguyệt, tuy không lạnh lùng như cô ấy, nhưng nhiều lúc vẫn không nhịn được mà bày ra vẻ mặt lãnh đạm để Hạ Lẫm tránh ra.

Hạ Lẫm cũng nghe lời, ngoan ngoãn rời đi.

Sau khi hắn rời đi bạn nữ ngồi cùng bàn oán khí tràn đầy, nặng nề trở lại chỗ ngồi, Bạch Nguyệt nghe tiếng động tác cô gái cố ý làm ra nghiêng đầu nhìn một cái, thấp giọng nói: “Xin lỗi, lần sau sẽ không như thế nữa.”

Cô gái như là bị doạ sợ, thụ sủng nhược kinh nhìn về phía Bạch Nguyệt. Ngay sau đó phản ứng lại với Bạch Nguyệt liên tục xua tay giải thích nói: “Không phải bởi vì cậu, đều do đám nam sinh kia!” . Cô nàng hơi đỏ mặt ngượng ngùng, một lát sau không nhịn được lại gần cô, đôi mắt linh động nhỏ giọng bát quái nói: “Ôn Bạch Nguyệt cậu…… Thật sự kết giao với Hạ Lẫm sao?”. Cô nhìn vẻ mặt Bạch Nguyệt vội vàng nhẹ giọng bổ sung một câu: “Đương nhiên, nếu cậu không muốn có thể không nói! Đều do đám nam sinh xấu xa kia nói bậy, tớ biết, Bạch Nguyệt cậu sẽ không thích tên thô lỗ như Hạ Lẫm!”