Quyển 1 - Chương 13

Huống hồ, để che đi tiếng khóc của Quý Vãn, hắn còn hôn cô ở trong tối, cũng không biết tại sao mình lại làm như thế, nhưng không ngờ Quý Vãn lại sợ hắn, rời xa hắn.

Trong tối, hôn môi của Quý Vãn thật sự rất kí©h thí©ɧ, quần áo của Quý Vãn bị hở, cơ thể mềm mại kề sát người Lục Đồ, làm cho dươиɠ ѵậŧ dưới háng của hắn lại cứng lên.

Miệng của Quý Vãn chưa lành, nên đẩy hắn ra.

Lục Đồ buông miệng ra, lại cúi người xuống, lần thứ hai vị trí không chuẩn, hôn xuống xương quai xanh của Quý Vãn, đầu lưỡi lại liếʍ vào, do không có đèn, nên không nhìn thấy dấu vết.

Lần thứ ba vị trí cũng không đúng, lại đi xuống dưới xương quai xanh, nằm phía trên cặρ √υ" nhỏ, áo quần trên người của Quý Vãn đã hơi lộn xộn, Lục Đồ rất dễ dàng sờ vào trong áo.

Ngực của Quý Vãn không lớn, nhưng cũng không phải quá nhỏ, chỉ bằng một bàn tay, vυ" đứng thẳng dậy, nhìn qua thật sự rất ngây thơ, nhưng trong bóng đêm lại không nhìn thấy rõ ràng, đầu ngón tay của hắn xoa bóp, giống như có thứ gì đó từ dưới đất chui lên, khi Lục Đồ mυ"ŧ một cái, làm cho ngón chân của Quý Vãn run lên.

Trong bóng đêm cảm giác sẽ tăng lên, nước miếng của Lục Đồ lưu lại trên ngực trái của Quý Vãn, ngoài liếʍ mυ"ŧ ra, đôi khi hắn còn cắn nhẹ vài cái, giống như đang thưởng thức món ăn vậy.

Lục Đồ mυ"ŧ rất lâu, hắn còn giữ chặt cơ thể của Quý Vãn, không để cho cơ thể mềm nhũn của cô ngã xuống đất, sau đó mới dùng miệng, đầu lưỡi đảo lộn trong khoang miệng của Quý Vãn.

Bây giờ Lục Đồ giống như bị lửa đốt, muốn cởi hết quần áo, đứng gần Quý Vãn, hắn không cần chạm vào Quý Vãn, vẫn cảm nhận được dươиɠ ѵậŧ đang căng cứng lên.

Bàn tay của Lục Đồ đi xuống dưới, chạm vào qυầи ɭóŧ của Quý Vãn, bàn tay của hắn hơi run rẩy, lại dừng lại một lúc, trong bóng tối, dừng lại thở dốc và nói chuyện với Quý Vãn một lúc.

"Chú Lục, em khó chịu quá." Quý Vãn khó chịu đến mức, cả người dựa sát vào người của hắn, nhưng lúc này bên ngoài lều trại lại truyền đến giọng nói.

"Anh gì ơi, anh còn ở bên trong không? Mặc dù tôi không được xem quá trình thi công của triển lãm, nhưng vẫn có thể nói chuyện với anh một lúc."

Quý Vãn nghe thấy giọng nói của nữ chính, lại nghĩ đến nhiệm vụ thất bại, mắt ngấn nước, bây giờ Lục Đồ cảm thấy miệng của phụ nữ thật nhiều chuyện.

Hắn tùy tiện đáp lại.

Lại hôn Quý Vãn một cái, bàn tay bế cô lên, để bàn tay của cô lên trên người của mình, một bàn tay khác kéo khóa quần ra, ném qυầи ɭóŧ qua một bên, dươиɠ ѵậŧ đầy gân xanh liền lộ ra ngoài.

5

Trong bóng tối, Quý Vãn hoàn toàn không biết gì hết.

Bên trong lều không thể dính sơn, nên Lục Đồ đã bế Quý Vãn đi ra ngoài, đè ở trên vách tường, mở miệng của cô ra, lưỡi của Quý Vãn cũng rất mềm mại, rồi đi xung quanh.

Bây giờ hắn đang bế Quý Vãn lên, cô còn cao hơn hắn một cái đầu, hắn đè cô lên vách tường, mặc kệ dính sơn tường.