Quyển 1 - Chương 12

Hệ thống đã nắm rõ Lục Đồ có bao nhiêu tức giận.

"Hắn nếu như không có nhân từ, sẽ gϊếŧ chết cô rồi, ký chủ ạ?"

Quý Vãn nuốt nước miệng, cô là người mới xuyên sách, người xuyên sách không phải quá giỏi giang, tuy rằng sẽ không chết, nhưng xuyên qua đã là số mệnh, sẽ đau, sẽ cảm thấy khó chịu, mà cô lại chưa đóng cửa kỹ năng đau này."

Cô cảm thấy Lục Đồ sẽ một quyền đánh chết cô, hoặc là siết cổ dọa cô, cô nhắm chặt hai mắt, hơi sợ hãi.

Lục Đồ cũng không tức giận, nhưng khi nhìn cô co rúm, ru rẩy, liền hết giận.

Tiểu yêu tinh hay gây chuyện này, đánh cô, mắng cô, chắc chắn sẽ sợ hãi, nhưng sau khi qua cô, cô chắc chắn sẽ không sợ nữa.

Hắn thật sự không có cách đối phó với tiểu yêu tinh này.

Lục Đồ chậm chạp không xuống tay, Quý Vãn đang nhắm mắt giả chết đột nhiên mở mắt ra, thừa dịp Lục Đồ không xuống tay, xoay người trốn đi.

Cô không chú ý đến quần áo, chỉ lo kêu cứu mạng, sợ Lục Đồ bắt mình, còn nhanh tay tắt đèn đi, dùng sức đóng cửa, nhưng sau đó, cửa bên ngoài mở ra.

"Ô âm thanh không phải truyền từ chỗ này đến ư? Sao lại tối đen như thế, không có ai đến sửa công trình à?"

Là giọng nói của nữ chính.

Quý Vãn trợn mặt, cô phải đi ra ngoài, nam chính, nữ chính bị nhốt cùng với nhau, cô vươn tay muốn khóa cửa lại, nhưng phát hiện cửa mở không ra.

"Ai? Cô là ai?"

Quý Vãn còn chưa nói lại, miệng đã bị người khác chặn lại, xung quanh đều là hơi thở của Lục Đồ, vây quanh Quý Vãn, rồi nhét cô vào một cái lều trại nhỏ.

Giọng nói lạnh lùng của Lục Đồ từ lều trại truyền ra ngoài.

"Cô chủ, đây là sân thi công, bây giờ đang sơn huỳnh quang, cửa không mở, mời cô rời đi."

"Xin lỗi nhiều ạ, tôi không biết, bây giờ tôi đi liền."

"Cửa, cửa hư rồi, em mở không ra."

"Chú ơi, chết rồi, tôi mở không được."

Hai người ở bên ngoài nói chuyện vui vẻ, còn Quý Vãn lại thấy khó hiểu, đây là cốt truyện hả, tại sao cô lại ở đây?

Có phải là sai rồi không?

Cô phải làm sao bây giờ, không đủ tư cách để thi à?

Quý Vãn rất sợ, nghe nói thi không đủ điểm, sẽ bị đánh đập, rồi biến thành đống rác.

Cô đáng thương ngồi ôm đầu gối, vừa mới kéo một cái, Lục Đồ mới vào lều trại, liền nhìn thấy ngồi một góc.

Lục Đồ vỗ vỗ Quý Vãn, cô hơi run rẩy, hắn quan tâm hỏi cô.

"Em sợ cái gì? Chú cũng không giận."

Ôi, không tức giận sao không nói sớm, làm cho cô sợ hư cốt truyện.

Chân nhỏ của Quý Vãn đá hắn, hắn cười to lên, tuy rằng không nhìn thấy hình ảnh này, nhưng chắc chắn người trước mắt là Quý Vãn.

Lục Đồ lấy lý do công trình đang làm nên không mở cửa, chính là đuổi nữ chính ra khỏi lều trại, còn hắn lại ở lều trại khác, dỗ dành Quý Vãn.

"Đừng khóc, bây giờ đang là giờ ăn cơm, chờ lát nữa có người đi trực, cửa sẽ được mở."

Thật ra có thể gọi điện thoại bảo người đến mở cửa, nhưng Quý Vãn thấy tình hình bây giờ cũng không hợp lý.