Cũng không biết có phải là bởi vì Nghiêm Hữu và cô có tướng mạo giống nhau hay không, rất nhiều sở thích của cậu hoàn toàn trái ngược với cô, liền lấy điểm cô không ăn dấm còn cậu thích ăn dấm mà nói, vô cùng thống khổ, Nghiêm Hữu nấu cơm, rất nhiều món ăn đều phải thêm dấm, Nhan Hựu ăn nhờ người ở đậu, cũng không tiện nhiều lời, chỉ có thể nhẫn nhịn, điên cuồng ăn vặt, Nghiêm Hữu không chú ý, ngược lại cảm thấy cô chỉ thích ăn vặt không thích ăn cơm.
Có rất nhiều lần, Nhan Hựu thấy hối hận vì đã làm vệ sĩ cho cậu.
Nghĩ đến những điều này, Nhan Hựu thở dài, chỉ cần quan hệ giữa Nghiêm Hữu và Hách Liên Nạp được xoa dịu và hàn gắn, cô sẽ lập tức chuyển đi, một khắc cũng không ở lại lâu.
Khi cô suy ngẫm về kế hoạch của mình, chuông cửa reo.
Nhan Hựu không nghĩ nhiều, cô đi đến mở cửa, nhìn thấy Hách Liên Nạp ở cửa, cô giật mình, sau đó lại đóng cửa lại.
Lập tức cô điên cuồng gõ cửa thư phòng, Nghiêm Hữu mở cửa, hỏi cô làm sao vậy, Nhan Hựu chớp chớp chớp đôi mắt to: “Bạn trai cũ của cậu tới rồi.”
Sắc mặt Nghiêm Hữu nhất thời khó coi: “Đừng để ý tới anh ta.”
Vừa dứt lời, chuông cửa lại vang lên, sau đó là một tiếng lại vang lên, vang lên không dừng lại.
Nghiêm Hữu thở dài: “Quên đi, anh ta là người không đạt được mục đích thì sẽ không bỏ qua, để anh ta vào đi.”
Sắc mặt Nhan Hựu nghiêm túc, cô vỗ vỗ bả vai cậu: “Cậu yên tâm, tôi sẽ bảo vệ cậu.” Nghiêm Hữu cười cười: “Cảm ơn cậu, Tiểu Bạch.”
Nhan Hựu làm một động tác thủ thế, lập tức cười hì hì đi mở cửa.
Trước cửa, Hách Liên Nạp nhìn thấy cô mặc quần short ngắn màu hồng, cười nhẹ nhàng mở miệng, thần sắc anh lạnh đến cực hạn: “Sao cô lại ở đây?”
“Làm vệ sĩ.” Nhan Hựu trả lời.
Hách Liên Nạp cười lạnh, anh bước vào trong phòng, không thay giày, thần sắc lạnh lùng nhìn Nhan Hựu: “Chỉ bằng cô?”
Nhan Hựu nghiêng đầu, chớp chớp mắt to: “Tôi thì làm sao? Lần trước không phải tôi đã hạ gục anh sao?”
Không nhắc tới thì không sao, nhắc tới lại khiến sắc mặt của Hách Liên Nạp trông khó nhìn hơn, anh thở dài: “Đừng ép tôi gϊếŧ cô.”
Nhan Hựu cười ha hả: “Vậy chúng ta đồng quy vu tận cũng được, dù sao tôi chết cũng phải lôi theo anh chết.”
Hách Liên Nạp chỉ cảm thấy cô bị bệnh, anh quay đầu nhìn Nghiêm Hữu, trên khuôn mặt tuấn mỹ tràn đầy vẻ không vui: “Cậu bảo người phụ nữ này bảo vệ cậu? Hay cậu đã thông đồng với cô ấy?”
Nghiêm Hữu giật giật khóe miệng: “Tùy anh nghĩ thế nào.”
Hách Liên Nạp chỉ cảm thấy hôm nay một hai người đều tức giận với anh, anh tiến lên muốn nắm lấy cổ tay Nghiêm Hữu, một cánh tay chắn ở trước mặt anh, sắc mặt Nhan Hựu lạnh lùng: “Vị tiên sinh này, phát sinh tình cảm, dừng lại chỉ là lịch sự, anh không hiểu sao?”
Hách Liên Nạp cúi đầu nhìn cô, trong mắt tràn đầy sát ý, anh từ trong nạng lấy ra chủy thủ, nhắm ngay cổ Nhan Hựu: “Cút, tôi không muốn nói lần thứ hai.”
Nhan Hựu cười lạnh, cô từ trên cổ tay tháo vòng tay ra, kéo một hạt châu màu đỏ ra, lộ ra lưỡi dao nhỏ bên trong, đây là cô đã tìm người có chuyên môn chế tạo, chính là để phòng ngừa bất trắc. Cô đặt lưỡi dao nhỏ vào cổ của Hách Liên Nạp: “Tôi cũng muốn anh tránh ra một bên.”
Hách Liên Nạp chỉ cảm thấy nữ nhân này đáng ghét đến cực hạn, anh híp mắt, trong lòng xẹt qua ngàn vạn loại ý nghĩ gϊếŧ chết cô.
Nghiêm Hữu nhìn hai người họ đối chọi gay gắt, không khỏi đỡ trán: “Đủ rồi, dừng tay hết đi.”
Hách Liên Nạp quay đầu lại nhìn cậu, Nghiêm Hữu giật giật khóe miệng: "So với một nữ sinh, Hách Liên Nạp, anh thật đúng là phát điên."
Hách Liên Nạp cười lạnh, anh thu hồi chủy thủ, nắm chặt nạng: "Nếu cậu nghe lời tôi, tôi cần gì phải như thế."
Nghiêm Hữu không muốn cùng anh nói những chuyện này, cậu đẩy kính trên sống mũi mình: "Tôi còn có việc bận, đợi lát nữa rồi nói sau, nếu anh không đi, thì im lặng ở lại, Hách Liên Nạp, đừng ép tôi, nếu không tôi thật sự sẽ bị anh bức chết."