Chương 43: Ta chết trong văn BL

Nghiêm Hữu thấy vẻ mặt kiên định của cô, lúc này mới xoay người trở về thư phòng.

Nghiêm Hữu vừa đi, Nhan Hựu liền trở lại phòng khách, cô tiếp tục xem Country Love của mình, nhìn thấy cười ha ha, mặc kệ sắc mặt Hách Liên Nạp bên cạnh có khó coi biết bao nhiêu.

Hai người một người vui vẻ một người buồn phiền, hai thái cực trái ngược hoàn toàn, lại hài hòa kỳ lạ.

Ngoài cửa sổ ánh mặt trời chiếu rọi, Nhan Hựu nằm sấp trên tay vịn sô pha, dần dần mất tư thế, cô có chút buồn ngủ, nhìn ánh mặt trời màu vàng chiếu vào trong phòng, cô ngáp một cái: "Thời tiết thật tốt, thích hợp để ngủ."

Hách Liên Nạp ngẩn ra, quay đầu nhìn về phía cô. Trong trí nhớ của anh, cô gái với khuôn mặt xinh đẹp kia nằm sấp trên bàn, nhìn ánh mặt trời bên ngoài, cũng cảm thán như thế, thời tiết thật tốt, thích hợp để ngủ, sau đó cô liền ngọt ngào ngủ thϊếp đi, ngủ vài tiết, kêu thế nào cũng không tỉnh, đến khi tan học, anh cõng cô lên, cõng về nhà.

Nhan Hựu buồn ngủ, cô bắt đầu ngủ gật.

Nhưng cảm giác được tầm mắt của Hách Liên Nạp, cô lại mạnh mẽ ngồi dậy, quay đầu lại, vẻ mặt cô phòng bị nhìn anh: "Này, anh sẽ không nhân cơ hội gϊếŧ tôi chứ?"

Thật kỳ lạ, Hách Liên Nạp không lên tiếng, chỉ là môi khẽ mím lại.

Nhan Hựu thấy anh không lên tiếng, tựa lưng vào sô pha, cô bắt đầu chợp mắt, vừa chợp mắt vừa mở miệng: "Ừm... Thưa quý ông, tôi sẽ ngủ một chút... Muốn đánh nhau, nhớ gọi tôi..." Lập tức cô chậm rãi nhắm mắt lại, tựa vào sofa ngủ say.

Hách Liên Nạp nhìn gương mặt đang ngủ của cô, anh thở dài, đưa tay che mắt mình lại, chỉ cảm thấy mình thật sự điên rồi sao, nhìn ai cũng giống cô, chỉ là một câu nói mà thôi, làm sao anh có thể cảm thấy cô gái này giống cô như vậy?

Nhưng toàn thân cô ấy không có một chút gì giống cô, diện mạo, vóc dáng, động tác, lời nói và hành động, không có chỗ nào có thể so sánh với cô. Xem ra anh thật sự là nhớ đến phát điên, bây giờ nghiêm trọng đến mức muốn tìm bóng dáng của cô trên mọi người.

Anh quay đầu nhìn về phía cửa thư phòng, chỉ cảm thấy tâm tư của mình vô cùng phức tạp, anh biết Nghiêm Hữu không phải cô, nhưng anh chỉ có thể dựa vào Nghiêm Hữu sống sót, cậu không phải Nhan Hựu, nhưng anh chỉ có thể coi cậu là Nhan Hựu.

Anh cũng muốn chết đi theo Nhan Hựu, nhưng anh như thế nào cũng không chết được, hiện tại, trên vai anh lại gánh vác quá nhiều trách nhiệm, anh không còn là Hách Liên Nạp dễ dàng nói sinh tử nữa.

Nghiêm Hữu đồng ý, Nhan Hựu nói liền làm, cô trở về ký túc xá đóng gói đồ đạc, ngày hôm sau liền chuyển đến nhà Nghiêm Hữu, cậu ở một căn hộ cấp hai, thiết kế nội thất nhà vô cùng đẹp, Nhan Hựu lúc này mới hiểu được, cậu cũng học thiết kế, hiện tại là một nhà thiết kế tự do, có một phòng làm việc của riêng mình, căn nhà này chính là do cậu tự mình mua.

Cùng một khuôn mặt, sao người khác lại ưu tú như vậy, thật sự khiến người ta hâm mộ, Nhan Hựu một bên cảm thán, một bên tùy tiện chuyển vào nhà Nghiêm Hữu.

Tuy rằng cô làm vệ sĩ cho cậu, nhưng phần lớn thời gian đều ở trong lớp, lúc cô không có ở đây, Nghiêm Hữu hầu như không ra ngoài, gọi đồ ăn mang đi đều vô cùng cẩn thận, xem ra thật sự sợ Hách Liên Nạp.

Cũng may lời cậu nói ngày đó gần như làm Hách Liên Nạp bị thương, liên tục nửa tháng, anh cũng không tới tìm Nghiêm Hữu. Nghiêm Hữu tuy rằng thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng khó nén mất mát, Nhan Hựu cũng không tiện khuyên nhiều, chỉ có thể để cho cậu tận lực nghĩ thoáng một chút.

Cuối tuần này, Nhan Hựu không có lớp học, cô nằm trong phòng khách xem TV, Nghiêm Hữu vẽ bản thảo trong thư phòng, hai người ở chung vô cùng hòa hợp, đều là mỗi người một vẻ, không can thiệp lẫn nhau, ngoại trừ ăn cơm cùng ra ngoài mua thức ăn nấu cơm ra, tiết tấu của hai người bọn họ hoàn toàn khác nhau.