5252 gật gật đầu: [Như vậy cũng được, nếu Hách Liên Nạp ở bên Nghiêm Hữu, ký chủ cũng không cần hy sinh chính mình, thế giới này cũng sẽ không sụp đổ.]
Nhan Hựu gật gật đầu, chỉ cảm thấy mình quá thông minh, cô cười ha ha: “Đi thôi, đi xem người khác yêu đương nào.”
5252 nhìn linh hồn của cô biến mất trong không gian hệ thống, lặng lẽ cầu nguyện Thiên Chúa ban phước cho cô tất cả mọi thứ tốt đẹp.
Nhan Hựu mở mắt ra, phát hiện mình đang đứng ở một đầu hẻm, mà trước mặt cô cách đó không xa, có một người đang nằm trên mặt đất, Nhan Hựu tiến lại, cô ngồi xổm xuống, kề sát vào nhìn, ồ, khuôn mặt này, quả thực giống cô y như đúc, ngoại trừ mũi cao hơn một chút, lông mày thon dài rậm rạp hơn một chút, ngũ quan lại càng thêm cứng rắn nam tính hơn một chút ra, những thứ khác hầu như không hề khác nhau.
Cô tỉ mỉ đánh giá khuôn mặt kia, chỉ cảm thấy cực kỳ đẹp mắt.
“5252, bây giờ tôi sẽ không giống hệt cậu ấy?” Nhan Hựu hỏi.
[Không, tôi đã điều chỉnh ngoại hình của ký chủ, ký chủ bây giờ là kiểu thanh ngọt đáng yêu, không có nửa phần tương tự với diện mạo kiều diễm xinh đẹp trước kia của cô.] 5252 nói.
Nhan Hựu gật gật đầu, lúc này mới yên tâm.
“Tên tôi bây giờ là gì? Làm việc gì vậy?” Nhan Hựu lại hỏi.
[Ký chủ tên là Bạch Nhan, là một sinh viên đại học, chưa tốt nghiệp, học chuyên ngành thiết kế, học võ thuật từ nhỏ, đáng tiếc là một tên cặn bã.] 5252 nói.
“...... Câu cuối cùng không cần phải nói.” Nhan Hựu cạn lời.
5252 không lên tiếng.
Nhan Hựu nhìn Nghiêm Hữu trước mặt đang ngất xỉu, cô nhíu nhíu mày, lập tức lấy điện thoại di động ra, thong dong gọi 120, cô cũng sẽ không giống như những nữ chính ngốc nghếch khác, đưa cậu về nhà, nếu như Hách Liên Nạp gọi tới thì làm sao, đây chính là trộm gà không thành còn mất nắm gạo.
Xe cứu thương tới rất nhanh, Nghiêm Hữu được nâng lên xe cứu thương, Nhan Hựu đi theo, cô nhìn khuôn mặt Nghiêm Hữu, nhìn thế nào cũng cảm thấy đẹp mắt, quả nhiên người giống cô đều rất vừa mắt.
5252 vô cùng cạn lời với sự tự kiêu quá đáng của cô.
Sau khi Nghiêm Hữu nhập viện, Nhan Hựu liền đi giúp cậu làm thủ tục nhập viện, trả viện phí, lại giúp cậu lấy thuốc, truyền nước biển….
Chỉ là khi bác sĩ nói với cô, hậu môn của Nghiêm Hữu bị nứt nghiêm trọng, sắc mặt Nhan Hựu đỏ bừng, bác sĩ thấy mặt cô đỏ bừng, còn nói với Nhan Hựu, biết người trẻ tuổi của bọn họ chơi thoải mái, nhưng phải chú ý tiết chế, không thể tùy tiện chơi trò chơi nhỏ, tạo thành lây nhiễm chéo là không tốt.
Bác sĩ vừa đi, Nhan Hựu nhất thời chửi ầm lên, chết tiệt cô làm sao biết được Hách Liên Nạp tàn bạo như vậy, giày vò người thành ra như vậy, thật sự là phát điên!
Ngồi xuống bên cạnh giường bệnh, nhìn sắc mặt Nghiêm Hữu tái nhợt, cô cầm quả táo bên cạnh cắn một cái. Vừa rồi bác sĩ nói cho cô biết, Nghiêm Hữu chính là bởi vì vết thương phía sau bị nhiễm trùng mới dẫn đến sốt ngất xỉu, hơn nữa hình như cậu đã hai ngày không ăn gì, cho nên vô cùng suy yếu, mới có thể lâu như vậy cũng không tỉnh lại được.
Nghiêm Hữu đang ngủ gần như cũng vô cùng bất an, cậu như đang gặp ác mộng, lông mày nhíu chặt, biểu tình thoạt nhìn cực kỳ thống khổ, giống như cô đã từng bị Hách Liên Nạp trói buộc giam cầm.
Nhan Hựu thở dài, cô vừa vỗ vỗ bả vai Nghiêm Hữu, vừa cắn táo: “Đừng sợ, tôi ở đây, tôi trông chừng cậu, cậu đừng sợ.”
Như thể sự trấn an của cô có tác dụng, lông mày Nghiêm Hữu dần dần thư giãn, hô hấp cũng không dồn dập, cậu lại ngủ say.
Nhan Hựu nhìn cậu ngủ an ổn, suy nghĩ một chút, cô vẫn đi ra ngoài ăn một bữa cơm, tiện mua cho cậu một phần cháo, sau đó lại trở về phòng bệnh.
Cô ngồi ở bên giường cậu, ngủ gật như gà con, cuối cùng trực tiếp ghé vào vai Nghiêm Hữu, ngủ vô cùng ngọt ngào, lúc Nghiêm Hữu mở mắt ra, đã bị tiếng hít thở của cô làm cho vô cùng xấu hổ.