Lạc Tú rũ mắt, thần sắc trên mặt nhàn nhạt: “Không có.”
Nhan Hựu nga một tiếng, cô ngẩng đầu lên, để Lạc Tú vẽ hoa hải đường ở trên trán cô, cô nhìn gương mặt Lạc Tú, chỉ cảm thấy khuôn mặt này coi như là không có biểu tình, cũng là thanh lệ vô biên.
Nhan Hựu cảm nhận được bàn tay cầm bút của cô ta vẽ lên trên trán mình, lông mi cô chớp chớp: “Lạc Tú, nếu ngươi có người trong lòng, có thể nói với ta, ta bảo bệ hạ ban hôn cho ngươi.”
Lạc Tú nghe cô nói như vậy, tay dừng lại một chút, lập tức trong con ngươi cô ta lộ ra vài phần trào phúng, chỉ là trong nháy mắt, lại không thấy nữa, nhưng Nhan Hựu không bỏ sót vài phần trào phúng kia.
“Nô tỳ không có, thưa nương nương.” Lạc Tú thấp giọng trả lời.
Nhan Hựu nhìn thấy cô ta không chịu nói, cũng không cưỡng cầu, cô cười cười: “Không có thì thôi vậy.”
Lạc Tú không hé răng, giúp cô vẽ xong hoa trên trán, Nhan Hựu đứng dậy, váy cung dài phức tạp hoa lệ, đuôi váy trắng rủ xuống, cô dạo một vòng trước mặt Lạc Tú: “Đẹp không?”
Lạc Tú gật đầu: “Nương nương phong tư tuyệt mỹ vô biên.”
Nhan Hựu nhìn khuôn mặt cô ta không chút thay đổi khen người, chỉ cảm thấy buồn cười, cô đứng ở trước gương đồng, nhìn khuôn mặt hào quang của mình phản chiếu trong gương hơi mơ hồ kia, cô cười cười, người trong gương cũng lộ ra một nụ cười sáng lạn, Nhan Hựu không khỏi cảm thán: “Ta sinh ra đã như vậy, cũng khó trách Liên Thành Tuyên đối với ta nhất kiến chung tình, ha ha ha ha, nghĩ đến bệ hạ cũng là như thế.”
Lạc Tú rũ mắt, trong mắt không hề che dấu ác ý.
Buổi trưa, Nhan Hựu ngồi bên cạnh ngự hoa viên ao ngắm hoa sen, kỳ thật thời tiết nóng bức, cũng không có gì đẹp mắt, chỉ là cả ngày cô ở trong điện nhàm chán, còn không bằng ở chỗ này thổi một cơn gió hồ.
Cô nằm sấp trên lan can, trong tay vung thức ăn cho cá, thoạt nhìn vô cùng thích ý, tua rua lại rủ xuống bên tai, làm nổi bật khuôn mặt của cô, kiều mị vô biên.
Khi Liên Thành Dục đi tới, liền nhìn thấy bộ dạng xinh đẹp của cô, ánh mắt hắn tối sầm lại, thần sắc lạnh lùng đến cực hạn, hắn từng bước từng bước đi về phía cô, nhìn tay áo màu hồng phấn của cô theo động tác mà phiêu động theo gió, giống như đôi cánh bướm càn rỡ, trong lòng hắn càng tức giận hơn.
Nắm lấy cánh tay cô, Liên Thành Dục kéo Nhan Hựu lên, giọng điệu lạnh như băng: “Nàng làm gì ở đây?”
Nhan Hựu nhíu mày, nhìn thần sắc hắn vô cùng xấu, cô chỉ chỉ cá koi bên hồ: “Cá này, người không nhìn thấy sao?”
Liên Thành Dục chỉ cảm thấy lửa giận tràn đầy không có chỗ phát tiết, hắn lạnh lùng nhìn cô: “Nàng không ở trong cung của mình, chạy đến đây cho cá ăn, là muốn thông đồng với ai?”
Nhan Hựu đẩy hắn ra: “Người có bệnh à.” Nói xong cô xoay người muốn rời đi.
Liên Thành Dục kéo cô trở về, anh gắt gao giữ chặt cổ tay cô, con ngươi không chút che dấu du͙© vọиɠ chiếm hữu nhìn thấy mà giật mình: “Nhan Hựu, nàng lại chạy loạn, trẫm liền cắt đứt chân nàng!”
Nhan Hựu nhìn bộ dáng hắn lâm vào sự điên cuồng, nghe hắn uy hϊếp, cô chỉ cảm thấy buồn cười, thần sắc cô dần lạnh xuống: “Liên Thành Dục, người đang dùng thân phận hoàng đế bệ hạ của ngươi ức hϊếp thϊếp sao? Thϊếp đã làm gì đến nỗi người đe dọa thϊếp như thế này? Nếu như thϊếp nhớ không lầm, từ ngày hôm qua đến bây giờ, thϊếp ngoại trừ lúc này ra ngoài cho cá ăn ra, ngay cả cửa cung cũng chưa từng bước ra nửa bước!”
Liên Thành Dục biết cô không làm gì, nhưng chính là bởi vì cô không làm gì cả, hắn mới cảm thấy lửa giận ngập trời không có chỗ phát tiết.
Cô vẫn không cần làm gì, có thể khiến người khác vì cô mà động tâm động tình, khi còn trẻ hắn ẩn tích mai danh cùng ở bên cô, nghe không ít chuyện con cháu gia thế khác cầu hôn cô, trong cung hoàng tử đối với vẻ ngoài xinh đẹp của cô cũng đều truyền bá, chính cô không biết, nhưng hắn lại nghe được không ít, lúc trước cô gả cho Liên Thành Tuyên, hắn thương tâm khổ sở đến cực hạn, những quý tử khác cũng không ai không than phiền mất mát.