Lý thái y có kinh vô hiểm thở phào nhẹ nhõm, lập tức cúi người đáp: “Xin nương nương yên tâm, thần nhất định dốc hết toàn lực.”
Tiếp theo Lý thái y lại kê đơn thuốc, đưa cho Liên Thành Dục xem qua, ông nói phương thuốc này hạ mãnh liệt, nhất định có thể làm cho Nhan Hựu có khởi sắc, chỉ là dược vật hung hiểm, cần bệ hạ quyết định.
Liên Thành Dục nhìn về phía Nhan Hựu, không nói gì, trong con ngươi phiền muộn không thể che dấu.
Ngược lại Nhan Hựu cười cười: “Đã như vậy rồi, vậy ngựa chết coi như ngựa sống đi.”
Lý thái y nói được, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, lập tức Liên Thành Dục liền để cho bọn họ lui ra.
Đợi sau khi tất cả lui hết, Nhan Hựu ngồi trở lại giường mềm, cô rót cho mình một chén trà, lập tức nhấp một ngụm: “Bệ hạ vừa rồi đang hỏi, vì sao thϊếp không hối hận sao?”
Liên Thành Dục trầm mặc gật đầu.
Nhan Hựu cười cười, cô một tay chống cằm, quay đầu nhìn về phía Liên Thành Dục, nhìn thấy sườn mặt tuấn mỹ lạ thường của hắn, khuôn cằm góc cạnh rõ ràng, trong con ngươi cô lộ ra vài phần hoài niệm: “Lúc trước lần đầu tiên nhìn thấy bệ hạ, chỉ cảm thấy thiếu niên này bộ dạng quả thực làm cho thϊếp kinh diễm, võ công văn trị cũng vô cùng tốt, dũng mãnh khiêu chiến cường đạo như vậy, chẳng qua vài chiêu liền chế phục kẻ địch, trong lòng vui mừng khó có thể kìm được, chỉ cảm thấy phần còn lại của đời này cũng sẽ không có liếc mắt nhìn thấy phong cảnh kinh diễm như vậy nữa.”
Liên Thành Dục lập tức quay đầu lại nhìn cô, con ngươi lại bắt đầu phiếm hồng một chút.
"Cùng bệ hạ ước hẹn, thϊếp tự nhiên cũng tràn đầy vui mừng, dù sao ai mà không muốn được ở bên thiếu lang mà mình yêu, khi đó, thϊếp mỗi ngày nằm mơ có thể gả cho bệ hạ, làm vợ bệ hạ, một ngày ba bữa, cơm đạm, cũng đủ hạnh phúc rồi.” Nhan Hựu nói xong, nàng chớp chớp đôi mắt ướŧ áŧ, “Nhưng một ngày, thϊếp theo mẫu thân tiến cung, xa xa liền nhìn thấy trong một đám hoàng tử công chúa quý nhân, có thiếu lang mà thϊếp yêu, khi đó thϊếp liền đoán được, bệ hạ là con thứ tư của tiên hoàng, Liên Thành Dục.”
Liên Thành Dục mạnh mẽ bắt lấy cổ tay cô, đôi mắt hắn đỏ như máu, trong mắt có lệ: “Nàng…”
“Thϊếp biết được thân phận bệ hạ, vừa mừng vừa lo, nhưng cũng vô cùng sợ hãi, chuyện nam nữ vốn là chuyện lớn, huống hồ bệ hạ so với thân phận thϊếp khác nhau một trời một vực, nếu để cho người khác biết thϊếp cùng bệ hạ tư định cả đời, đối với bệ hạ, đối với thϊếp đều sẽ trở thành hậu quả vô cùng nghiêm trọng.” Nhan Hựu nói xong, cô cười cười, nụ cười chua xót, “Sau khi về nhà, thϊếp lại bị bệnh một thời gian rất lâu, bệnh này, thϊếp mới hiểu được, thϊếp chung quy là không thể sống trên đời được lâu nữa, thân thể thϊếp quá yếu, trời sinh mang theo thai độc, cho dù gả cho bệ hạ, cũng tất là gánh nặng của bệ hạ. Thϊếp cũng từng nghe nói hoàng tử thứ tư là nhi tử được tiên hoàng sủng ái nhất, lời nói cử chỉ đều được tiên hoàng dạy dỗ, tuy rằng không nói rõ, nhưng tất cả mọi người đều đoán được, giang sơn này tất là muốn bệ hạ đến ngồi. Thử hỏi thϊếp như vậy, làm sao xứng với bệ hạ đây?” Nhan Hựu nói xong, trong mắt có nước mắt rơi xuống, “Nếu thϊếp gả cho bệ hạ, chưa nói đến việc sẽ không giúp được bệ hạ, chỉ sợ còn có thể trở thành gánh nặng của bệ hạ, ta thề hẹn với bệ hạ dư sinh làm bạn, chỉ sợ ta không có dư sinh, cô phụ thâm tình của bệ hạ.”
“Bây giờ sống buông thả như vậy, không biết ngày mai, bệ hạ, người có thể hiểu được vì sao thϊếp không hối hận không?” Nhan Hựu quay đầu nhìn hắn, trong con ngươi có chút tươi cười, nhưng có trân châu từng giọt từng giọt lăn xuống trong mắt cô.
Liên Thành Dục kéo cô lại, hắn ôm cô vào trong ngực, hắn nhìn gương mặt tái nhợt xinh đẹp của cô: “Nhan Hựu, nếu nàng sớm nói cho trẫm biết, trẫm có thể từ bỏ cả thiên hạ này…”