Chương 15

Trong lòng Trịnh tiểu công tử oán thầm: Ai bảo khí thế của người lại yếu như vậy chứ.

Trịnh tiểu công tử chuyển đề tài: "Nghĩ lại thì, nhìn hài tử trong nhà có chênh lệch quá lớn so với Thu ca nhi."

Trịnh phụ trầm mặc.

Không nói đến học vấn, chính là dáng vẻ khí độ kia, hài tử Trịnh gia đến một nửa cũng không có.

Một lúc lâu sau, Trịnh phụ do dự nói: "Ngươi nói để hài tử trong nhà đi theo A Trạch học có được không?"

Trịnh tiểu công tử hoảng sợ nhìn hắn: "Cha, ngài?"

Hắn nghẹn một lúc lâu, mãi sau mới nghẹn ra mấy chữ: "Người thật sự biết đùa giỡn quá đaáy."

Trịnh phụ nói xong thì hối hận, nhưng không thể để mất mặt, đạp nhi tử một cước.

Trịnh tiểu công tử chấp nhận, ngược lại khuyên nhủ: "Cha, người đừng có ý đồ gì khác, tránh cho chọc giận đến tỷ phu. Bây giờ như thế này cũng đã không tệ rồi, ta thấy tỷ phu như vậy, hai năm nữa chắc sẽ không tái giá."

Chúng ta đối xử tốt với Thu ca nhi, đối xử ra tình cảm, sau này chúng ta không mở miệng Thu ca nhi cũng sẽ giúp đỡ chúng ta."

"Lùi một bước nói, chỉ cần tỷ phu còn nhận nhạc phụ là ngài, người bên cạnh đều sẽ kính trọng chúng ta một chút."

Bọn họ làm ăn, có chỗ dựa vững chắc làm quan, cuộc sống sẽ tốt hơn rất nhiều.

Ngày hôm sau, phụ tử Trịnh gia lại đến Tần phủ, đề nghị dẫn Thu ca nhi ra ngoài dạo chơi, Tần Trạch đồng ý.

Buổi sáng hắn tiến cung dạy học, buổi chiều trở về, Tần Thu và cha con Trịnh gia cũng vừa đến.

Trịnh phụ không ở lại lâu, chào hỏi Tần Trạch rồi rời đi.

Buổi chiều Tần Trạch dạy học cho Tần Thu, Tần Thu nhìn hắn vài lần.

Tần Trạch : "Chuyện gì vậy?”

Tần Thu mím môi: "Cha không hỏi sao? Hôm nay con với ngoại công và tiểu cữu cữu đi đâu thế.”

Tần Trạch: "Ngươi muốn nói thì cứ nói."

Tần Thu cứng lại một chút.

Buổi tối, Tần Thu kéo tay Tần Trạch ngắm trăng, giả vờ vô tình nhắc tới: "Ngoại công và tiểu cữu cữu mua cho con rất nhiều thứ, xiêm y, trang sức ngọc, đồ ăn vặt, vài món đồ chơi.”

Tần Trạch lẳng lặng nghe.

"Bọn họ còn lén nhét cho con hai tấm ngân phiếu một trăm lượng. Cha, cho cha.”

Tần Trạch nhìn thoáng qua, hời hợt cười: "Cho ngươi thì chính là của ngươi. Ngươi tự cầm nó đi.”

Tần Thu: "Nhưng..."

Tần Trạch vuốt ve đầu hắn: "Cha tin ngươi sẽ không làm bậy."

Tần Thu hơi vui mừng khi cha hắn tin tưởng hắn.

Tần Thu nói: "Con muốn đổi hai cây bút lông, còn muốn mua một quyển sách. Hắn ngượng ngùng nói: "Sách trong thư phòng của cha quá thâm sâu.”

Tần Trạch gật đầu: "Lúc nào ta sẽ chọn cho ngươi một quyển thích hợp để học,

sau đó sẽ đánh dấu chú thích, ngươi nhìn qua sẽ dễ học hơn.”

Tần Thu vui vẻ tươi cười: "Cảm ơn cha."

Phụ tử Trịnh gia ở lại kinh thành nửa tháng, mang theo Tần Thu chơi đùa khắp nơi, bồi dưỡng tình cảm, cũng vì xác nhận thái độ của Tần Trạch, cuối cùng yên tâm về nhà.

Tần Trạch tự mình đến bến tàu tiễn bọn họ.

Đông Điện.

Các hoàng tử nhìn Hồng phu tử, thầm nghĩ: Tại sao Tần phu tử lại đổi tiết với người ta nữa.

Trong thời gian nghỉ ngơi, huynh đệ hoàng gia lẩm bẩm với nhau.

Ngũ hoàng tử thần bí nói: "Các ngươi có biết Tần phu tử đi đâu không?”

Những người khác cũng lén dựng tai lên.

Ngũ hoàng tử chậm rãi uống một ngụm trà, kết quả bị Lục hoàng tử đấm một cái: "Mau nói."

Ngũ hoàng tử suýt chút nữa sặc nói: "Lão Lục, ngươi đừng quá đáng."

Tam hoàng tử hòa giải: "Được rồi được rồi, đều là huynh đệ, đừng ầm ĩ nữa. Lão Ngũ mau nói đi."

Ngũ hoàng tử bĩu môi, mới nói: "Nhạc phụ với tiểu cữu tử của Tần phu tử sắp rời kinh, Tần phu tử cố ý đi đưa tiễn bọn họ."

Xung quanh bất an.

Ngũ hoàng tử sửng sốt: "Các ngươi có biểu cảm gì vậy?"

Thất hoàng tử du du nói: "Chỉ là rất khó tưởng tượng Nhạc gia của Tần phu tử."

Chuyện của Tần Trạch không phải là bí mật, chỉ cần hỏi thăm một chút là biết.

Tam hoàng tử nói tiếp: "Tần phu nhân là con gái thương hộ, đi sớm, mấy năm nay cũng không thấy Tần phu tử có ý tứ tái giá."

Cửu hoàng tử mờ mịt: "Tần phu tử cưới con gái nhà thương hộ sao?"

Các hoàng tử khác yên lặng. Bọn họ cũng nghĩ không ra với tài năng của Tần phu tử, sao có thể cưới con gái nhà thương hộ. Hình như tình cảm còn cực tốt, cũng không biết con gái nhà thương hộ kia có tài năng gì hơn người.

Bọn họ hoàn toàn không nghĩ ra hình ảnh Tần phu tử ở chung với nữ tử sẽ như thế nào.

Nhưng mà qua việc này, cũng hoàn toàn xua tan bớt hoài nghi của một số người.

Tứ hoàng tử vuốt ve chiếc nhẫn ngọc trên tay, thở phào nhẹ nhõm.

Tần Trạch đứng bên cửa sổ thư phòng, cảm nhận được một tia gió lạnh thổi tới: "Lần này có thể yên tĩnh một chút rồi."

Hệ thống: "Vâng."

Lúc trước Tần Thu không thoải mái, Tần Trạch thuận thế đổi tiết, hắn biết Lục hoàng tử hơi kiêng kỵ hắn, nếu Lục hoàng tử muốn làm cái gì, chắc chắn sẽ nhân lúc hắn không có ở đây.

Cho dù lúc ấy Lục hoàng tử nhịn xuống, sau đó Tần Trạch vẫn sẽ tìm cớ đổi tiết, hoàn toàn không thiếu cách để nắm bắt được Lục hoàng tử, tuy nhiên Tần Trạch cũng đã ủ mưu từ lâu.

Không kích động mâu thuẫn, không làm lớn chuyện, sao Tần Trạch có thể có cơ hội đưa Thập hoàng tử ra khỏi vũng bùn chứ.

Việc này không thể để lộ dấu vết, tiêu trừ cảm giác cố ý. Hiện giờ Trịnh gia đến kinh thành một chuyến, Tần Trạch mượn cái này làm yểm hộ, khiến cho một tia cảm giác "không được tự nhiên" cuối cùng khi đổi tiết lúc trước cũng tiêu tán.