Chương 14

Tần Trạch đứng thẳng dậy, lại đi về phía những người khác, thỉnh thoảng giải thích nghi hoặc cho mọi người, nói có sách, mách có chứng khiến người ta phải thán phục.

Giảng dạy chấm dứt, mọi người lục tục rời đi, Lục hoàng tử nhìn tiểu hài tử trước mặt nhíu mày.

"Làm gì, muốn báo thù à."

Sắc mặt Thập hoàng tử đỏ hồng, trịnh trọng hành lễ với Lục hoàng tử: "Ý tốt của Lục hoàng huynh cùng Thục phi nương nương, Tiểu Thập cẩn thận ghi nhớ trong lòng."

Lục hoàng tử trợn tròn con ngươi, suýt chút nữa cho rằng mình nghe lầm.

Thập hoàng tử cúi đầu: "Không gạt Lục Hoàng huynh, ta, ta hiện tại rất xấu hổ. Đồ đạc Thục phi nương nương đưa tới đã giúp ta rất nhiều."

Lục hoàng tử lần này xác định mình không nghe lầm. Hắn đánh giá Thập hoàng tử từ trên xuống dưới một cái, thăm dò hỏi: "Ngươi không hận ta đá ngươi xuống nước sao?"

Đổi lại là hắn, Lục hoàng tử chắc chắn phải bóc da người nọ.

Thập hoàng tử giống như thập phần kinh ngạc, ngẩng đầu khó hiểu nói: "Nhưng phụ hoàng đã xử lý công bằng rồi mà."

Trong lòng Lục hoàng tử chột dạ.

Thập hoàng tử sợ hãi ngước mắt lên, sau đó lại kinh hãi thu tầm mắt: "Ta cho rằng Lục Hoàng huynh sẽ hận ta, không nghĩ tới Lục Hoàng huynh và Thục phi nương nương trả lại vàng bạc cho ta, ta cực kỳ xấu hổ."

Hắn lại thi lễ: "Là do tâm tư ta nhỏ mọn, khẩn cầu Lục Hoàng huynh tha thứ."

Lục hoàng tử cuối cùng choáng váng hồi cung, hắn vẫn không nhịn được nói: "Ngươi nói xem có phải Tiểu Thập có tật xấu hay không?"

Nội thị mờ mịt: "Dạ?"

Lục hoàng tử bực bội: "Quên đi, có nói ngươi cũng không hiểu."

Gần đây Đông Điện đã có đề tài mới.

Nhị hoàng tử nửa thật nửa giả đùa giỡn hỏi: "Lão Lục, không phải ngươi ghét bỏ Tiểu Thập nhất sao, sao lại bắt cặp với nhau rồi."

Lục hoàng tử vừa muốn phản bác lại cảm nhận được một ánh mắt yếu ớt, hắn nhìn thoáng qua, Thập hoàng tử đang cúi đầu.

Lục hoàng tử hừ nói: "Bổn điện vui."

Buổi chiều trong lớp cưỡi ngựa bắn cung, Thập hoàng tử gắt gao đi theo bên cạnh Lục hoàng tử, tính tình Lục hoàng tử không tốt lắm, động cái là mắng chửi người khác, Thập hoàng tử cũng chỉ cúi đầu đáp.

Nhị hoàng tử châm chọc nói: "Tiểu Thập này tìm nhầm chỗ dựa rồi."

Ngoại trừ Thái tử và Lục hoàng tử, Tiểu Thập tùy tiện tìm người nào cũng tốt hơn so với hiện tại.

Một tên ngu ngốc.

Đối với việc Thập hoàng tử lấy lòng Lục hoàng tử, Tần Trạch có thể đoán được đại khái suy nghĩ của người khác, nên không thể không nói, Thập hoàng tử thật sự rất thông minh.

Thập hoàng tử đi theo Lục hoàng tử, hành động này rơi vào trong mắt người khác là Thập hoàng tử ngu xuẩn không chịu nổi, giảm đáng kể cảnh giác của người khác. Bảo sao sau này trong nguyên tác, Tứ hoàng tử dễ dàng nhận được ám hiệu của Thập hoàng tử.

Có lẽ trong mắt Tứ hoàng tử, hắn vẫn khéo mồm như sáo, lừa gạt được Thập hoàng tử.

Đứa nhỏ này quá thông minh, có một số chiến lược phải được sửa đổi.

Tần Trạch suy tư trong thư phòng, lúc này xa phu vào thông báo: "Đại nhân, có người cầu kiến."

Tần phủ ít người, Đậu bà và xa phu đều là một người kiêm mấy chức.

Tần Trạch đến phòng khách, chờ đến khi Trịnh phụ và con trai út nhìn thấy hắn, đều đồng loạt hành lễ.

Tần Trạch nâng tay Trịnh phụ lên: "Ta không biết nhạc phụ đại nhân đến, mời ngồi ghế."

Trịnh tiểu công tử thuận thế đưa lễ vật mang đến cho xa phu.

Trịnh phụ nghe Tần Trạch xưng hô, trong lòng yên tâm hơn một chút.

Nếu Tần Trạch gọi hắn một tiếng nhạc phụ, xem ra là vẫn nhớ kỹ tình cảm của người vợ đã mất.

Tần Trạch bảo Đậu bà đưa Tần Thu ra ngoài, đối với Tần Thu mà nói, người Trịnh gia là người xa lạ, trước tiên hắn nhìn thoáng qua Tần Trạch.

Tần Trạch nói: "Đây là ngoại công của ngươi, bên cạnh là tiểu cữu cữu của ngươi.” Tần Thu chắp tay chào hỏi: "Con chào ông ngoại, con chào tiểu cữu cữu."

Con người tuy nhỏ nhưng đã có khí độ.

Tần Thu ngồi xuống bên phải Tần Trạch, sau khi ngồi xuống, lưng thẳng tắp, lại hơi cúi đầu với Trịnh tiểu công tử đối diện.

Trịnh tiểu công tử theo bản năng ngồi ngay ngắn một chút, thầm nghĩ, quả nhiên là con cái nhà quan viên, nhất cử nhất động đều hơn xa bạn bè cùng trang lứa.

Trịnh lão gia nhìn cha con Tần Trạch vẻ mặt giống nhau, vô thức căng thẳng: "A Trạch gần đây có ổn không?"

“Phiền nhạc phụ nhớ đến, tất cả mọi việc của tiểu tế đều tốt."

Kế tiếp giống như chế độ hỏi đáp, mặc kệ Trịnh phụ có hỏi cái gì, Tần Trạch cũng nghiêm túc trả lời. Tuy là nói chuyện thường ngày nhưng cũng cực kỳ nghiêm túc.

Thật vất vả đến trưa, mọi người cùng nhau dùng cơm, trong sảnh cực kỳ yên tĩnh.

Sau bữa ăn, Trịnh phụ vội vàng cáo từ.

Rời khỏi Tần phủ, Trịnh tiểu công tử mới thở dài: "Nghẹn chết ta."

Trịnh phụ cũng đồng ý.

Trịnh tiểu công tử mở chế độ máy phát: "Cha nhìn thấy Thu ca nhi chưa, dung mạo kia, thần thái, giọng điệu nói chuyện, thật sự giống tỷ phu y như đúc."

Lúc cha cùng tỷ phu nói chuyện phiếm, ta còn hoảng hốt mà cho rằng tỷ phu đang ra đề thi cho ngài đấy."

Trịnh phụ gật đầu được một nửa, bỗng nhiên dừng lại, trừng mắt nhìn đứa con trai nhỏ một cái.

Trịnh tiểu công tử cười trừ: "Chỉ là ví dụ thôi mà, he he."

“Ví dụ vớ va vớ vẩn." Ông Trịnh hừ hừ: "Từ đầu đến cuối là lão tử ngươi hỏi, tỷ phu ngươi trả lời."