Nhưng Cừu Quý cưới thê muội làm vợ kế sau, hắn còn gặp chân ái tiếp theo của hắn, vì thế, bi kịch chính là Lý Thu Ngữ.
“Tỷ tỷ là tỷ tỷ, ta là ta, ta lại không muốn cùng tỷ tỷ so.” Tô Duẫn Yên nói một câu, xoay người trở về.
Muốn nói tâm tư Lý Thu Nguyệt không có để muội muội cùng Cừu Quý còn có hai đứa nhỏ bồi dưỡng cảm tình, Tô Duẫn Yên là không tin. Lý Thu Ngữ tới, đáp ứng yêu cầu tỷ tỷ không có mang quá nhiều người, chỉ mang theo một nha hoàn bên người, kết quả bất quá một ngày, cha nha hoàn kia liền mất, nha hoàn trở về chịu tang, trong thời gian đều sẽ không trở về. Nam hầu phủ bên kia thật ra phái người mang nha hoàn lại đây, nhưng Lý Thu Nguyệt ngầm cự tuyệt.
Cho nên, Tô Duẫn Yên lúc này muốn ra khỏi An Bắc hầu phủ, còn phải hỏi qua Lý Thu Nguyệt mới được.
Biết mục đích Lý Thu Nguyệt, không cần hỏi cũng biết nàng ta không dễ dàng thả nàng về nhà như vậy.
Trở lại trong phòng, Tô Duẫn Yên viết một phong thư, cho bà tử vẩy nước quét nhà bên ngoài, phân phó nói, “Ta muốn nhờ cha mẹ giúp đỡ mời danh y cho tỷ tỷ, nhưng lại sợ đại phu không ở đó, ngươi lặng lẽ đưa trở về cho ta, không cần nói cho tỷ tỷ, miễn cho nàng quá chờ mong lại lúc sau thất vọng, với bệnh tình có ảnh hưởng xấu.”
Bà tử vẩy nước quét nhà vốn dĩ chính là thô sử trong phủ, ngày thường chủ tử đi ngang qua đều sẽ không liếc mắt một cái. Có thể làm việc vì chủ tử, tức khắc vui mừng không thôi, nếu mà đại phu thật sự có thể chữa khỏi bệnh thế tử phu nhân, bà ta cũng coi như lập công, chỗ tốt khẳng định không thể thiếu, lập tức trân trọng mà thu thư, “Ngài yên tâm, ta nhất định làm thỏa đáng.”
Hôm sau sáng sớm, phu nhân An Nam hầu Lục thị liền hấp tấp tới.
Bà thông gia tới cửa, An Bắc hầu phu nhân Tề thị tự mình tiếp đãi, còn để người thỉnh hai chị em ra.
Viện thế tử ở bên cạnh chủ viện, Tô Duẫn Yên ở viện cho khách phải ở xa một chút, thời điểm nàng đến, nghe thấy thanh âm Lý Thu Nguyệt mềm mại, mang theo chút bất đắc dĩ, “Nương, muội muội ở chỗ ta ngài còn có cái gì không yên tâm?”
Tề thị phụ họa, cười nói, “Tiểu cô nương hoạt bát, ta cũng rất thích nàng.”
Lục thị trên mặt mang theo ý cười, thường thường hướng cửa nhìn, thấy Tô Duẫn Yên xuất hiện, lập tức chạy vội tới, lôi kéo nàng trên dưới đánh giá, thấy nàng hoàn hảo không tổn hao gì, mới thở phào nhẹ nhõm, hỏi, “Ngoan ngoãn, không có việc gì đi?”
Trước mặt mẫu thân này tuy không phải mẹ ruột mình, nhưng thần sắc lo lắng trong mắt giống nhau như đúc, Tô Duẫn Yên vành mắt đỏ lên, nhào vào trong lòng ngực bà ấy, “Nương, ta rất nhớ người!”
Hàn huyên vài câu, Tề thị liền thả người, Lý Thu Nguyệt đem mẫu thân mang về.
Trong viện thế tử, Lý Thu Nguyệt tâm tình không tồi, phân phó hạ nhân rót trà, Lục thị sắc mặt thận trọng, “Thu Nguyệt, ngươi thành thật cùng ta nói, bệnh của ngươi rốt cuộc như thế nào?”
Lý Thu Nguyệt sắc mặt như thường, “Ta không có việc gì a.”
Lục thị nhìn nhìn tiểu nữ nhi, nói, “Không có việc gì là tốt. Hôm nay ta tới một là thăm ngươi, hai là đến mang Thu Ngữ trở về.”
Nghe vậy, Lý Thu Nguyệt tức khắc liền nóng nảy, “Muội muội ở rất tốt, như thế nào muốn đi?” Đại khái là cảm thấy ngữ khí mình quá gấp, nàng ta hòa hoãn, che lại ngực vẻ mặt khó chịu, ngữ khí nhu nhược, “Ta thân mình không khoẻ, ngươi lại không thể bồi ta, bên người không có thân nhân ta sợ hãi, ngài liền đem muội muội lưu lại đi.”
Lục thị sắc mặt hòa hoãn xuống, nhìn về phía Tô Duẫn Yên, “Thu Ngữ, nếu không ngươi……"