Chương 6

Có người quỳ gối sau mành, nhưng khiến người chú ý nhất chính tay của nữ sinh, cánh tay tinh tế trắng nõn.

Tiếp theo, giống như có tóc mây từ mành bên kia lộ ra tới, tóc phi thường mượt mà, tóc xoăn dài đen lánh, không xem mặt là có thể tưởng tượng đến nhất định là một nữ sinh xinh đẹp.

Vệ Trạch Tư cúi người nhặt điện thoại lên đưa qua cho cô.

Khương Dao nhận được điện thoại, theo bản năng mà ngẩng đầu, nói: “Cảm ơn.”

Vệ Trạch Tư ánh mắt nhấp nháy, ngây ngẩn cả người.

Thiếu nữ nghiêng đầu, như là tránh ở phía dưới mành, chỉ lộ ra một cái đầu. Đôi mắt cô không biết vì sao đều phải ngập nước hơn so với người bình thường, làm người dời không ra tầm mắt.

Rõ ràng là bạn học cùng lớp, nhưng anh tựa hồ chưa bao giờ nghiêm túc xem qua cô gái này, càng không có nhìn kỹ đôi mắt của cô. Đôi mắt thoạt nhìn như là sũng nước biển tinh oánh dịch thấu, lại như một khối thủy tinh trong suốt.

Xem một cái, liền sẽ không tự chủ được đắm chìm trong đó, rốt cuộc tầm mắt không thể dời ra được.

Thẳng đến khi Khương Dao lùi về giường ngủ của chính mình, Vệ Trạch Tư cũng chưa phục hồi lại tinh thần.

Tô Ly Ly gọi anh một tiếng, Vệ Trạch Tư mới ngồi trở về trên ghế, cầm lấy quả táo vừa mới gọt một nửa, tiếp tục gọt, nhưng lực độ tay không khống chế tốt, một cái liên tục hoàn mỹ vỏ táo liền như vậy mà đứt đoạn.

Anh dừng một chút, cúi người, nhặt lên vỏ táo bị đứt, ném vào thùng rác bên cạnh.

Khi ngẩng đầu, Khương Dao đã chạy đi ra ngoài, chỉ chừa một cái tàn ảnh, giống như có ma quỷ đuổi ở phía sau.

Vệ Trạch Tư thu hồi tầm mắt, nhíu mày nhìn nhìn quả táo chính mình gọt hỏng, có điểm hoài nghi chính mình có phải hay không xem Tô Ly Ly quá nặng, thế mà lại trốn học đi đến gọt táo cho một đặc chiêu sinh.

Giây tiếp theo, buông quả táo: “Tôi phải đi.”

Tô Ly Ly có chút kinh ngạc: “Anh có việc quan trọng cần vội sao "

Vệ Trạch Tư cười nhạt trả lời một câu: “Trở về đi học".



Vệ Trạch Tư nói câu “Ứng có trừng phạt” giống cây kiếm treo ở đỉnh đầu Damocles.

Chân trước bị cảnh cáo sau lưng liền đến nhảy nhót trước mặt Tô Ly Ly, còn liên tiếp bị Vệ Trạch Tư phát hiện hai lần. Khương Dao lúc sau đi học như trên mồ, chỉ cần nhìn đến Vệ Trạch Tư liền trốn, tận lực rời xa phạm vi tầm mắt của anh ta.

Mỗi lần đến phòng học, cô đều sẽ trước định vị Vệ Trạch Tư ngồi chỗ nào, sau đó chọn một chỗ ngồi xa anh ta một chút.

Nhưng không biết vì sao, càng là trốn tránh, Vệ Trạch Tư liền càng thường xuyên xuất hiện trước mặt cô.

Một lần đáng sợ nhất, khi Khương Dao đến phòng học định vị anh ta, Vệ Trạch Tư vừa vặn ngẩng đầu, hai người tầm mắt đối diện trong nháy mắt kia, anh ta thế mà lại cười với cô!

Tuy rằng Vệ Trạch Tư lớn lên tinh xảo xinh đẹp giống như thiên sứ, cười rộ lên càng giống thiên sứ, nhưng trong nháy mắt kia, Khương Dao lập tức hồi tưởng bộ dáng anh ta vì Tô Ly Ly mà mỉm cười cảnh cáo cô— cũng là nụ cười dịu dàng như hiện tại.

Khương Dao không chút do dự xoay người chạy, trốn luôn cả tiết khóa đó.

Qua một đoạn thời gian, vườn trường vẫn như cũ gió êm sóng lặng, trừ bỏ các nữ sinh đột nhiên trở nên thích uốn tóc có chút kỳ quái, hết thảy bình thường, Vệ Trạch Tư vẫn chưa đối cô làm ra trừng phạt gì.

Khương Dao nhẹ nhàng thở ra.

Khi Hàn Diệu Vũ kêu mấy cái tiểu tuỳ tùng ra tới ăn cơm, cô cũng hưng phấn đi.

Khi gặp mặt, Hàn Diệu Vũ trước sau như một vì hội trưởng mà phiền não, nhắc tới Tô Ly Ly liền nổi giận: “Không biết xấu hổ Tô Ly Ly thế mà lại vào hội học sinh !”

Khi Tô Ly Ly vừa nhập học đã đệ trình xin vào hội học sinh, nhưng có Hàn Diệu Vũ ở, cái này xin là không có khả năng thông qua.

Khương Dao kinh ngạc: “Cô không ngăn lại?”

Na Na, một tùy tùng khác của Hàn Diệu Vũ nói: “Ngăn cản, nhưng hội trưởng tự mình mở miệng, bằng không Tô Ly Ly đời này đều vào không được vào hội học sinh”

Khương Dao: “……”

Hàn Diệu Vũ vẻ mặt tức giận: "Anh ấy thế mà vì Tô Ly Ly nổi giận với tôi! Nói tôi làm chuyện lên không được mặt bàn, rõ ràng là cô đi khóa cửa!”

Khương Dao kinh hoảng.

Hàn Diệu Vũ ý thức được chính mình không cẩn thận ngay trước mặt đương sự đem thoái thác trong lòng nói ra thì nhanh chóng nói lại: “Yên tâm, tôi đem đoạn video cô khóa cửa xóa rồi, liền tính bọn họ xem qua lại như thế nào, biết là cô cũng không chứng cứ, không chứng cứ, cô hoảng cái gì.”

“Tôi cảm thấy gần nhất Vệ Trạch Tư nhìn tôi không quá thích hợp……” Khương Dao vẫn là có điểm lo lắng —— Hàn Diệu Vũ đương nhiên cái gì đều không cần sợ, gia đại thế đại còn có một cái anh trai tốt, đối Vệ Trạch Tư cảnh cáo có thể không thèm quan tâm, nhưng cô sợ a.

Na Na vội vàng giúp đỡ nói: “Diệu Vũ đều cho cô thuốc an thần, cô sợ cái gì, thật sự không được còn có anh trai Diệu Vũ đâu, Vệ Trạch Tư như thế nào cũng phải cho chút mặt mũi.”

Hàn Diệu Vũ tán đồng: "Cô có tôi, tôi có anh trai. Cái cảnh cáo của Vệ Trạch Tư, nói không chừng là tốt bụng nhắc nhở đâu? Anh ta không giống người xen vào việc người khác. Ngày đó Vệ Trạch Tư cũng liền đến phòng y tế một lần, thực mau liền đi rồi, mới sẽ không giống hội trưởng thấy không rõ Tô Ly Ly gương mặt thật.”

Khương Dao: “……”

“Lại nói tiếp, tôi gần nhất không thấy Tô Ly Ly với Tiết Khuyết và Vệ Trạch Tư ở cùng nhau, giống như chỉ có……” Na Na nói nói liền câm miệng, yên lặng nhìn về phía Hàn Diệu Vũ.

“Tô Ly Ly cả ngày quấn lấy hội trưởng, phiền đã chết! Trang đến thanh cao này không cần kia không cần, kết quả cái gì đều có, như vậy còn đáng thương hề hề chạy tới hội sở Nguyệt Quang làm công, có thể ở Nguyệt Quang hỗn đều không phải người đứng đắn!” Hàn Diệu Vũ tức giận đến muốn chết, hung tợn mắng Tô Ly Ly một hồi, quay đầu lại nói, “Khương Dao cô có ba cái tài khoản trên diễn đàn đi? Cho tôi mượn một cái nick phụ, đem hai ngày trước tôi gửi cô tư liệu về hội sở Nguyệt Quang, lập tức tung ra tin nóng!”

Mấy người khi nói chuyện, người phục vụ mang đồ ăn lên.

Khương Dao liền tháo xuống được khẩu trang.

Na Na tức khắc ngây dại, ánh mắt dừng lại ở trên mặt Khương Dao, sau một lúc lâu không hoàn hồn.

Khương Dao sớm đã thành thói quen, từ ký túc xá đến quán ăn, mỗi lần tháo xuống khẩu trang, mọi người đều sẽ không chớp mắt mà nhìn cô. Trước mắt xem ra, tháo xuống khẩu trang tựa hồ sẽ không có vấn đề gì, hệ thống cũng không nhắc nhở bất luận cái gì sai lầm.

Hàn Diệu Vũ còn ở lòng đầy căm phẫn “Tôi cũng không tin như vậy hội trưởng còn có thể……”

Vừa chuyển đầu, đột nhiên im bặt, an tĩnh.

Cô vẫn luôn cảm thấy Khương Dao lớn lên cũng không tệ lắm, trong hội chị em của cô coi như thiên nhiên xinh đẹp, nhưng hôm nay, cô đột nhiên ý thức được, này tuyệt đối là gương mặt xinh đẹp nhất cô từng gặp qua!.

Từ đôi mắt đến cái mũi đến miệng, mỗi một chỗ đều đẹp đến rung động lòng người.

Xem cô ấy lấy chiếc đũa gắp đồ ăn, đều có một loại mỹ cảm hồn nhiên thiên thành.

Hàn Diệu Vũ không tự giác mà đem bàn đồ ăn kia bưng lên, đưa tới trước mặt Khương Dao.

Cô tựa hồ bị loại này mỹ lệ siêu việt nhân loại chữa khỏi, một khang tức giận cùng ác ý đều tiêu đi, đã quên vừa rồi muốn nói gì, chỉ một lòng một dạ đắm chìm trong loại cực hạn thịnh thế mỹ nhan này, nhớ không nổi bất luận việc phiền phức gì.

Chầu cơm này toàn bộ hành trình ăn đến yên lặng, thục nữ.

Mỗi người đều đắm chìm ở trong hơi thở mỹ diệu, không muốn đánh khoảnh khắc tốt đẹp này.

Thẳng đến Khương Dao cơm nước xong mang lên khẩu trang, mọi người mới từ trong hoảng hốt hoàn hồn.

Hàn Diệu Vũ bước chân có chút phiêu, bỗng nhiên đối Khương Dao nói: “Tôi cảm thấy Tiết Khuyết tính tình quá kém, cô thấy sao? Anh trai tôi càng tốt đi?”