Chương 4

Hai người cãi nhau, làm người nhớ tới một câu ngạn ngữ “Đánh là thân mắng là yêu”.

Tô Ly Ly vừa đến trường học, liền bởi vì gặp chuyện bất bình ra tay tương trợ mà chọc phải cái người tính tình hỏa bạo, trong nhóm F4 là nhất không dễ chọc này. Hiện tại Tiết Khuyết đối tô ly ly ngoài miệng thực hung, nhưng vô cùng lo lắng cư nhiên ôm một người nữ sinh tới phòng y tế đủ để kinh rớt mọi người tròng mắt, mà Tô Ly Lly không sợ cường quyền, dám thay nhiều người như vậy mặt phản bác anh ta, càng thêm khơi mào hứng thú của Tiết Huyết.

Lúc này, Tiết Khuyết đang lệnh cưỡng chế Tô Ly Ly đổi một phòng bệnh tốt một chút, thậm chí bảo cô đi lên phòng bệnh chuyên chúc của nhóm F4, nhưng Tô Ly Ly là cái tiểu bạch hoa cứng cỏi, kiên quyết không chịu.

Ở gian phòng bệnh này phải chung phòng với bốn cái giường nguy, mỗi cái giường nằm truyền dịch ngăn cách nhau bằng một cái dèm vải. Tô Ly Ly ở giường ngủ thứ ba, những cái khác còn trống, mà Khương Dao bị an bài ở cái giường thứ tư, cũng chính là nằm ở trong cùng chiếc giường treo nước.

Chiếc giường trong cùng là chiếc tốt nhất, đối diện cửa sổ, phía bên ngoài cửa sổ hoa thơm chim hót, thấm vào ruột gan.

Khương Dao đi theo giáo y hướng tận cùng bên trong.

Khi đi qua nhóm người này, bọn họ vẫn như cũ tranh chấp, căn bản không ai chú ý tới cô.

Giáo y giúp cô kéo mành, đem cô cùng mọi người ngăn cách, ngữ khí dịu dàng nói: “Có yêu cầu gì, cô liền rung chuông, tôi sẽ lập tức lại đây.”

“Dạ”

Khương Dao chờ anh ta vén rèm đi ra ngoài, tháo xuống khẩu trang, mở ra điện thoại.

Hàn Diệu Vũ quả nhiên gửi tin nhắn dò hỏi quá trình điều khiển từ xa: "cô liền ở đó đợi, có động tĩnh gì lập tức nói cho tôi, đừng có để Tô Ly Ly làm ra trò gì tới".

Khương Dao nào can thiệp được việc này, nhưng vẫn hồi phục: " tôi sẽ tận lực"

Một cái tùy tùng đủ tư cách không thể nói “Tôi không được”, liền tính không được cũng phải căng da đầu làm.

Lại không ngờ, khi giáo y rời đi, bị Tiết Khuyết phát hiện.

Tiết Khuyết đối Tô Ly Ly chỉ là ngữ khí không tốt, khi gặp được giáo y mới biết được anh ta kiêu ngạo đến mức nào: “Giáo y đi? Anh tới vừa lúc, cô ấy đều 37.8°, lập tức nghĩ cách làm cô ấy hạ sốt, nếu là nàng cô ấy không đỡ, tôi liền phá hủy nơi này!”

Một lời không hợp liền phải hủy đi phòng y tế, kiêu ngạo bá đạo.

Nhưng người ta có bá đạo tư bản, phòng y tế là nhà Tiết Khuyết quyên, giáo y cũng là nhà anh ta mời đi theo! Liền tính nửa đêm ba giờ tới gõ cửa, phòng y tế đều phải vì anh ta mở cửa, còn phải cười nói “Phòng y tế hoan nghênh anh”. Đặc thù đãi ngộ của F4, ở quý tộc học viện không chỗ không ở.

Tuổi trẻ giáo y âm điệu hơi mang bất mãn: “Các người không cần lớn tiếng ồn ào, trong phòng bệnh còn có bạn học khác đang truyền nước”

Khương Dao cách mành gật đầu phụ họa, đồng thời tức giận bất bình: giáo y rất có cốt khí, mau đem đám người này đuổi ra ngoài!

Trong lúc cô tức giận bất bình giùm giáo y, Tiết Khuyết lại mở miệng: “Di? Nơi này còn có một cái giường bệnh, vừa lúc dựa gần cửa sổ yên tĩnh một chút. Tô Ly Ly, cô không muốn đi lên cũng được, đổi đến giường ngủ bên trong để truyền nước thì có thể đi?”

Khương Dao: Tai bay vạ gió!

Tiếng bước chân đi tới bên này, thanh âm có điểm nặng, làm thế nào nói tới liền tới.

Khương Dao tức giận bất bình nháy biến mất, biến thành hoảng loạn, rốt cuộc cô một học sinh bình thường, không xứng có được đặc thù đãi ngộ, cô là trời sinh vì đặc quyền hy sinh tiểu lâu la, cần thiết phải biết kẻ thức thời trang tuấn kiệt.

Cô vội vàng vội tìm giày, muốn chạy nhanh đem giường bệnh nhường ra đi.

Tiết Khuyết không quen biết cô, nhưng ai cũng đều nhận thức Tiết Khuyết. Anh ta một trong số F4, ở học viện quý tộc từ trước đến nay là đi ngang.

Làm trái anh ta hậu quả là đáng sợ nhất, bởi vì anh ta làm việc toàn bằng tâm tình, muốn như thế nào liền như thế nào, hoàn toàn không biết anh ta ngay sau đó sẽ làm ra việc gì tới. Nghe nói có người từng đổ hết một ly trà sữa lên người anh ta, anh bởi vì tâm tình tốt mà trái lại mời người đó ăn bữa cơm. Còn có một học sinh khác chỉ mắng anh ta vài câu, đã bị lăn lộn đến thôi học, chỉ bởi vì nhìn học sinh khó chịu.

Cho nên trừ bỏ người ngu ngốc như Tô Ly Ly, người bình thường cũng không dám trêu chọc anh ta.

Khương Dao hoảng hoảng loạn loạn mà tìm được một chiếc giày, vừa định tìm chiếc giày thứ hai, lập tức lại nghĩ tới đến phải mang lên khẩu trang, che mặt một chút.

Vừa rồi Tiết Khuyết bị Tô Ly Ly trước nhiều người như vậy mặt quăng mặt mũi, đã thực khó chịu, vạn nhất trút nóng giận lên đầu cô, nhớ kỹ mặt cô, về sau tìm cô gây khó dễ làm sao bây giờ?

“Rầm ——”

Nghe được thanh âm rèm cửa kéo ra, Khương Dao không kịp mang khẩu trang, trực tiếp hướng cuối giường đứng, một chân cắm giày, một cái chân khác đi chân trần dẫm trên sàn nhà.

Tiết Khuyết diện mạo anh tuấn, hình dáng khuôn mặt rõ ràng, đầu đinh, cực kì yêu vận động, dáng người lại rất khỏe khoắn, áo sơmi màu đen che đậy không được hơi thở hormone, giống như người mẫu nam từ tạp chí bước ra.

Chiều cao lí tưởng, tiếp cận 1m9 thân cao, chỉ là vén rèm lên đứng ở chỗ đó, liền che đậy hơn phân nửa ánh sáng, làm người có cảm giác áp bách cực kì nùng liệt.

Khương Dao chỉ nhìn thoáng qua Tiết Khuyết, liền nhanh chóng cúi đầu.

Người này tính tình hung thần ác sát xa gần nổi tiếng.

Khương Dao không dám lộn xộn, trần trụi một bên chân chân yên lặng rụt rụt trở về, ngoan ngoãn đứng ở mép giường, một câu cũng chưa dám nói, chỉ còn chờ anh lên tiếng, cô bảo đảm lập tức xách theo bình nước thuốc chạy đi.

Tiết không chu toàn chỉ nói một chữ: “Cô!”

Sở hữu ngôn ngữ đều hóa thành trống rỗng.

Tiết Khuyết bỗng nhiên có điểm hô hấp khó khăn, có loại sợ hãi khi lần đầu tiên bơi lội, hưng phấn, cùng với kɧoáı ©ảʍ khi ở trong nước sắp sửa phải hít thở không thông.

Trong truyền thuyết mỹ nhân ngư biến ảo thành người, đứng ở trước mặt anh.

Cô có một mái tóc dài đến eo, đuôi tóc hơi hơi xoăn nhẹ, chân dài eo thon, ăn mặc học viện thống nhất chế phục eo nhỏ khó khăn lắm nắm chặt. Khuôn mặt xinh đẹp vô pháp dùng ngôn ngữ hình dung, mỹ đến đong đưa nhân tâm, đôi mắt to mà sáng ngời, ngập nước doanh doanh động lòng người.

Trong một khắc nhìn thấy cô, phảng phất toàn bộ phòng bệnh đều có ánh sáng, toàn bộ phong cảnh mỹ lệ đều tại đây một khắc in sâu trong đầu anh.

Ngoài cửa sổ chim hót cùng mùi hoa nháy mắt đột phá không gian cùng thời gian, toàn bộ mà đánh sâu vào Tiết Khuyết cảm quan, làm anh không thể nhúc nhích.

Khương Dao đợi nửa ngày, chỉ chờ đến Tiết Khuyết nói một từ “cô”, liền ngẩng đầu nhìn anh liếc mắt một cái.

Tiết Khuyết rõ ràng cảm nhận được trái tim mạnh mẽ nhảy lên, hoảng hốt một tiếng lại một tiếng, làm anh không cấm hoài nghi trong hiện thực hay không thật sự tồn tại mỹ nhân ngư, anh cúi đầu nhìn thoáng qua "cái đuôi" của nàng.

Cô thế mà một chân trần trụi!

Tựa như mỹ nhân ngư vừa hóa thân thành người, còn không kịp đi giày hoặc là sẽ không biết đi giày.

Ngây thơ lại thần bí.

Bàn chân trần trụi mỹ lệ như ngọc, làm người có loại xúc động muốn nâng lên, để vào trong nước biển màu xanh đong đưa, nhất định phi thường động nhân tâm.

Tiết Khuyết chỉ vào chân trần của cô nói: “Ngồi trở lại đi.”