Chương 20

Lúc này, Tiết Khuyết búng tay một cái, gọi thần trí Khương Dao trở về: “Đừng cầm di động không hé răng, cậu nói một câu?”

Khương Dao vội vàng đem điện thoại thu hồi, vừa nhấc đầu, buột miệng thốt ra: “Đẹp.”

Tiết Khuyết nhướng mày, cười đến đắc ý: “ Cái nào đẹp, là tôi mặt đẹp, vẫn là dáng người tôi đẹp?”

Khương Dao: “……”

Hàn Diệu Vũ ở một bên đả kích anh ta, “Cậu mặt không đẹp bằng Vệ Trạch Tư, chơi bóng rổ……” Kỹ thuật so Vệ Trạch Tư tốt hơn, Hàn Diệu Vũ dừng một chút, giương cổ lên nói, “Không bằng anh trai tôi ".

Tiết Khuyết cười nhạo, không để ý tới cô, quay đầu chỉ nhìn Khương Dao: “Bơi lội là tôi mạnh nhất, trong trường học tìm không ra cái thứ hai so được với tôi. Lần sau tôi dạy cậu bơi lội thế nào?”

Khương Dao còn chưa nói lời nào đâu, Hàn Diệu Vũ liền sợ cô nhịn không được dụ hoặc, giành trước đè lại một phen: “anh trai tôi cũng có thể dậy cậu, anh ấy so Tiết Khuyết kiên nhẫn hơn nhiều, lần sau anh ấy về trường học, tôi lập tức nói anh trai đến dậy cậu"

Hàn Diệu Vũ trăm phương nghìn kế ngăn trở, đều ngăn không được Tiết Khuyết.

Thứ anh muốn, sẽ không bao giờ buông tay, huống chi là Khương Dao đẹp đến không gì sánh kịp, nếu không phải còn ở trường học, phải thu liễm một chút, anh chính là đoạt cũng đoạt được trở về.

Tiết Khuyết lấy được thời khóa biểu lớp Khương Giao, muốn liền trực tiếp đi đến lớp học tìm cô. Anh vừa hướng Khương Giao đến gần, người bên cạnh liền sẽ tự động nhường chỗ, vô luận là một chiếc bàn học vẫn là một ly trà sữa, đều có thể làm cô chọn được vị trí tốt nhất hay ly trà sữa tốt nhất.

Có đôi khi, Khương Dao sẽ có chút mơ hồ.

Bất quá vừa thấy đến Vệ Trạch Tư, Khương Dao liền dao động.

Vệ Trạch Tư mới là mẫu bạn trai hoàn mỹ, ai ai cũng đều mơ ước

Chỉ là cùng Vệ Trạch Tư trở thành bạn bè, cũng đã rất chi là hạnh phúc, không dám tưởng tượng nếu có thể cùng Vệ Trạch Tư ở bên nhau, sẽ có bao nhiêu hạnh phúc.

So sánh với dưới, Tiết Khuyết liền……

……

Thứ hai đi học, Khương Dao nhận được điện thoại của Tiết Khuyết.

Tiết Khuyết: buổi sáng cậu ăn cái gì? Mang cho tôi gấp đôi ".

Khương Dao tức giận mà đi mua bốn cái bánh bao hai chén cháo, đưa tới phòng học, tùy tiện chọn một vị trí ngồi xuống.

Tiết Khuyết hiện tại đang theo dõi cô, thường thường liền tới lớp vật lý học chuyên nghiệp tìm cô, có đôi khi bắt mang cơm, có đôi khi muốn đồ ăn vặt, có đôi khi còn bắt hỗ trợ cầm túi, quả thực coi cô là đàn em sai sử, đúng lý hợp tình.

Khương Dao thường thường sẽ bị anh chọc tức.

Tiết Khuyết vừa đến, bạn học ngồi bên cạnh liền tự động thoái vị, anh không chút khách khí ngồi vào bên cạnh Khương Dao, tiếp nhận bữa sáng, một bên cắn bánh bao một bên ghét bỏ: “buổi sáng cậu lại ăn cái này?”

Khương Dao càng thêm tức giận, tiểu nhân trong lòng đã giương nanh múa vuốt, một lần cũng chưa trả tiền còn không biết xấu hổ ghét bỏ, cho rằng mỗi người đều là người giàu có a!

Cô giận mà không dám nói gì, ý đồ dùng ngôn ngữ làm Tiết Khuyết ý thức được bữa sáng ở nhà ăn kém xa bữa sáng nhà anh ta: " bánh bao ở nhà ăn có phải hay không không thể ăn?”

Tiết Khuyết gật đầu tỏ vẻ tán đồng: “Xác thật khó ăn.”

Khó ăn như vậy mà cậu còn một hai phải bắt tôi mang đến, bánh bao tôi mang đến có thể ngon hơn sao! Khương Dao hít sâu một hơi: “bữa sáng nhà cậu hẳn là ăn càng ngon a, vì cái gì muốn ăn căn tin?”

“Tôi cũng có thể không chú ý,” Tiết Khuyết một chút đều không ý thức đến vấn đề, còn dõng dạc, “Muốn ăn bữa sáng nhà tôi sao? Cậu đến ở nhà tôi, mỗi ngày sáng sớm muốn ăn cái gì, tôi bảo đầu bếp làm cái gì.”

Khương Dao: “……”

Khương Dao thường thường liền lấy cớ muốn nghe giảng không phản ứng người, Tiết Khuyết sáng nay còn có tiết, tiếng chuông đi học vang lên, anh liền đi rồi.

Người đi rồi, phần ngoại lệ còn ở.

Chẳng được bao lâu, Khương Dao liền thu được tin nhắn Tiết Khuyết, kêu cô sau khi tan học đem sách đưa đến phòng nghỉ của anh……

Cây cối hai bên đường xanh um tươi tốt, dưới tàng cây ngừng một chiếc xe máy.

Khi Khương Dao đi qua xe máy, trộm nhìn người ngồi trên xe máy —— đây là anh trai tốt mà Hàn Diệu Vũ khen đến trên trời có dưới đất không có —— Hàn Kiều hoằng, đang cúi đầu nhắn tin.

Hàn Kiều hoằng mặc một bộ quần áo ngày thường thoải mái, gương mặt 360° vô góc chết không có biểu tình gì, đi quân ủng, như là đã quên thay thế liền trực tiếp tới trường học, một cái chân dài đáp trên mặt đất, nhẹ nhàng mà vượt qua xe máy.

Cảm nhận được ánh mắt làm bộ lơ đãng rình coi của nữ sinh, lại nghĩ đến đây là chỗ nghỉ ngơi chuyên chúc của F4, anh ngẩng đầu, nhìn thoáng qua.

Khương Dao đứng đắn quá, bị động tĩnh đột ngột của anh làm cho hoảng sợ, mắt vội vàng nhìn phía trước, lại bị hòn đá nhỏ vướng một chút, người lảo đảo, sách không cầm chắc, mắt thấy liền phải rơi xuống mặt đất, cô đuổi theo chạy đi phía trước, cứu giúp lại không kịp, sách vở tung bay, trang giấy phiêu đầy đất.

Khương Dao “Ai nha” một tiếng.

Hàn Kiều Hoằng thờ ơ, như cũ ngồi ở trên xe máy, nữ sinh cố ý ở trước mặt anh trang chượt chân trang ngoài ý muốn nhiều như lông trâu, đã sớm tập mãi thành thói quen.

Thẳng đến phát hiện rơi xuống có một trương trên giấy viết có “Tiết Khuyết” tên, Tiết Khuyết không đến mức kêu một người nữ sinh làm đàn em của cậu ta đi.

“Cô là bạn gái của Tiết Khuyết?”

Khương Dao một bên đuổi theo nhặt trang giấy, một bên trả lời: “Không phải, cậu ta bảo tôi hỗ trợ mang sách.”

Hàn Kiều hoằng hơi hơi nhướng mày, đánh giá nữ sinh cúi người nhặt sách.

Không biết có phải hay không khẩn trương, sườn mặt của cô lộ ra dưới ánh mặt trời lóe ánh sáng nhỏ vụn, tóc tơ cũng ở giơ lên trong gió, mang theo từng trận hương khí, làm người có trong nháy mắt có xúc động muốn chạm đến.