Chương 18

Thật xin lỗi, bạn học Vệ! lúc đó tôi thật sự không biết nói cái gì tốt, tôi tuyệt đối không có ý nói cậu yêu cầu lại phát dục……”

Khương Dao càng giải thích càng loạn.

Vốn dĩ một ngày tốt đẹp, bị tên khốn nạn Tiết Khuyết này làm rối loạn, cô chỉ có thể gấp gấp xin lỗi Vệ Trạch Tư.

“Tôi biết, cậu ấy là bạn của tôi, giữa bạn bè với nhau không cần xin lỗi.” Vệ Trạch Tư vừa mở miệng nói chuyện, khiến cho người cảm thấy vô cùng an tâm, trong ngữ điệu tựa hồ luôn luôn chứa đựng một tầng nhu hòa cùng tín nhiệm.

Khương Dao vẫn chưa nhìn đến một chút biểu hiện trách cứ nào trên mặt anh, càng thêm áy náy, trong lòng hạ định chủ ý — lần sau liền tính chọc tới Tiết Khuyết, cô cũng tuyệt đối sẽ không nói Vệ Trạch Tư một chữ không tốt.

Khương Dao yên lặng lập flag, thình lình Vệ Trạch Tư đột ngột mà cười nói một câu:

“Còn có một chút, Tiết Khuyết có tôi cũng có.”

Khương Dao: “A?”

Vệ Trạch Tư khẽ mỉm cười nhìn cô, cũng không giải thích nhiều, dời đi đề tài.

……

Thời gian của tiết tự học buổi tối.

Khương Dao ôm sách đi đến hội học sinh.

Vì bài đăng khuếch đại sự thật kia, hiện tại tiết tự học buổi tối Khương Giao đều phải ngồi ở phòng bên cạnh văn phòng hội trưởng, từ Mộ Thành tự mình giám sát.

Khương Dao đọc sách không vào, vẫn luôn suy nghĩ câu kia của Vệ Trạch Tư “Tiết Khuyết có tôi cũng có” là có ý tứ gì, là nói F4 đều có điểm giống nhau sao? Kia hội trưởng có phải hay không cũng có đâu?

Tính cách bọn họ khác biệt, nhưng điểm giống nhau lại quá nhiều, gia thế ngoại hình điều kiện đều là đứng đầu, ở trong trường học đều là nhân vật làm mưa làm gió, tương lai cũng sẽ là giai tầng có thân cư địa vị cao của đế quốc, có thể nói từ khi vừa bắt đầu sinh ra, bọn họ liền đứng ở độ cao mà người thường vĩnh viễn đều không đạt được.

Dù sao là trình độ mà trung tầng như cô không thể với tới.

Nhìn nhìn bên ngoài văn phòng hội trưởng, Khương Dao đè đè đầu mình, nhắc nhở chính mình không cần quá vui vẻ.

Hiện tại cô còn ở hội trưởng nơi này “Bị phạt” đâu!

Một loại hội trưởng Hội Học Sinh tay cầm tay giáo “Xử phạt”, nếu là bọn học sinh biết phát một bài đăng giả còn có chuyện tốt như vậy, về sau diễn đàn Thánh Đức xác định vững chắc muốn xong đời……

Khương Dao trong chốc lát lại miên man suy nghĩ, không tĩnh tâm được, nhìn chằm chằm sách vở phát ngốc.

Phía sau có tiếng bước chân vang lên, hơi thở lạnh băng như bóng với hình.

Mộ Thành không biết khi nào vào được: “Có vấn đề sao?”

Anh lạnh, tựa hồ có thể ngưng tụ thành thực chất, chỉ là tới gần, là có thể làm người nháy mắt tỉnh táo lại, biết anh không thể đυ.ng vào không thể vọng tưởng, nếu không tất sẽ lọt vào kết cục đáng sợ vô pháp biết trước.

Khương Dao vội vàng buông tay ôm đầu ra: “Không, có! Làm không được bài.” Các loại suy nghĩ bậy bạ đều vì ngữ khí lạnh băng không mang theo nhân gian pháo hoa khí kéo lại.

Mộ Thành: “Đề nào không hiểu?”

Hội trưởng lại tới giúp cô giải đề, đây là “Vinh dự” độc thuộc về cô.

Khương Dao bị sự dịu dàng của Vệ Trạch Tư làm mơ hồ giới hạn, càng sự bình dị gần gũi ngẫu nhiên của Mộ Thành hướng hôn đầu óc, nhịn không được thử điểm mấu chốt của Mộ Thành, chỉ một bài- một bài tập thoạt nhìn rất đơn giản:

“Bài này không biết làm”

Ở trong mắt Khương Dao, Mộ Thành trời sinh có chứa lãnh đạo quyền uy, là yêu cầu kính sợ cùng đối đãi cẩn thận. Nhưng mỗi lần anh đều sẽ thuận miệng hỏi cô có hay không đề mục không biết làm, sau đó sẽ dùng ngữ điệu lạnh băng giúp cô giải đáp.

Có khi nghe hiểu được, có khi nghe không hiểu, Khương Dao đều sẽ gật đầu.

Hội trưởng ——

Tựa hồ không đáng sợ như vậy, tựa hồ khá dễ lừa gạt, chỉ cần thuận theo là được.

Không giống Tiết Khuyết khó chơi như vậy.

Đương nhiên, Vệ Trạch Tư vĩnh viễn là tốt nhất.

“Cho tôi xem……” Mộ Thành khom lưng nhìn qua, vừa cúi đầu, hơi thở lạnh lẽo vờn quanh Khương Dao, mỗi một cái âm điệu lạnh băng, đều từ lỗ tai truyền vào khắp người.

Khương Dao không dám quay đầu lại, sợ vừa quay đầu lại có thể vô ý hôn phải vị hội trưởng có thói ở sạch này.

Nếu là hôn phải, chỉ sợ anh ta muốn đánh răng cả đêm, nói không chừng vừa xúc động còn phải bắt cô đánh miệng mình đến mất đi một tầng da.

Khương Dao một chữ cũng chưa nghe, nhưng sau khi Mộ Thành nói xong, hỏi: “Đã hiểu sao?”

Khương Dao thực thức thời gật đầu: “Đã hiểu.”

Tuy rằng không nghe, nhưng không ảnh hưởng cô đối độ bác học của Mộ Thành xem thế là đủ rồi, cô là học vật lý, cùng chuyên ngành của Mộ Thành kém khá xa.

“Hội trưởng, tôi nghe nói anh là học song tu kinh tế cùng pháp luật? Vì cái gì liền chương trình học vật lý học đều sẽ làm?”

“Ân, gia giáo đã dạy một chút.” Mộ Thành trên mặt lãnh lãnh đạm đạm, kéo ghế dựa bên cạnh, ngồi xuống.

Không uổng công anh mời đỉnh cấp giáo sư bù lại một vòng. Thứ ba anh bận quá, rút ra thời gian buổi tối cùng Khương Dao cùng học tiết tự học, không đuổi kịp học bổ túc, chính là trước tiên liên hệ giáo sư dậy vật lí nguyên tử của cô, làm giáo sư dậy ít đi một tiết khóa, để tránh cô không hiểu bài lại đi tìm người khác giải đáp..

Từ khi cô bắt đầu ôm sách tiến vào nói “Hội trưởng, chào buổi tối”, anh liền muốn đi theo cùng cô vào phòng trong, muốn ở bên cạnh cô.

Anh biết, có cô ở sẽ ảnh hưởng hiệu suất công tác của anh, nhưng luyến tiếc để cô đi.

Mộ Thành ngón tay điểm điểm mặt bàn, châm chước hỏi đến việc không liên quan: “Cô và Vệ Trạch Tư là bạn học cùng lớp, quan hệ thế nào?”

Khương Dao nháy mắt ngồi thẳng: “Còn tốt, hội trưởng là có cái gì muốn tôi mang cho cậu ấy sao?”

Nếu là truyền lời nói, cô liền có thể chính đại quang minh tìm Vệ Trạch Tư, không cần vắt hết óc tìm lý do.

Nếu là lại nỗ lực một chút, trở thành tiểu muội chuyên dụng chạy giữa hội trưởng cùng phó hội trưởng, cũng coi như đánh vào bên trong F4, lại gần một bước với đặc quyền, ẩn hình cũng rõ ràng chỗ tốt đang vẫy tay với cô.

Ngữ khí Mộ Thành lạnh xuống: “Có việc tôi sẽ tìm cậu ta, không cần cô truyền lời.”

Khương Dao có chút thất vọng: “Nga.”

Tương lai ngăn nắp lượng lệ mang theo cánh bay đi.

Ánh mắt Mộ Thàn trầm đi xuống.

……

Không bao lâu, Khương Dao hiểu được câu “Tiết Khuyết có tôi cũng có” của Vệ Trạch Tư là có ý tứ gì.

Vệ Trạch Tư cùng Tiết Khuyết thế nhưng tham gia trận đấu bóng rổ.

Tin tức một truyền mười mười truyền trăm, toàn học sinh học viện Thánh Đức đều giống như điên rồi chạy đến sân bóng rổ.

Tuy rằng chỉ là một hồi đấu đối kháng bình thường, nhưng hai nam thần vườn trường đấu đối kháng, cũng không phải là ai đều có thể nhìn đến, một trong số đó vẫn là Vệ Trạch Tư.

Vệ Trạch Tư cùng Tiết Khuyết hoàn toàn bất đồng, anh hành sự điệu thấp, trừ bỏ đi học, trước nay không bao giờ chơi bóng rổ ở sân thể dục, anh không muốn bị người vây xem.

Cho nên lúc này đây trận bóng rổ mỗi người đều tới, liền Hàn Diệu Vũ đều chạy tới, đoạt cái vị trí nội tràng, ngồi ở đầu bài xem.

Thời điểm Khương Dao chạy tới đã vây quanh một vòng lớn người, bên tai tất cả đều là bọn học sinh kinh hô.

“A a a, sống lâu thấy!”

“Quá hạnh phúc, sinh thời thế nhưng có thể nhìn đến Vệ Trạch Tư lộ thịt! Đi học đúng là không uổng phí”

“Hai đại nam thần đều ở, tôi quá may mắn, thế nhưng có thể chứng kiến một màn này.”

“ Vệ Trạch Tư mặc áo thể dục, tôi chỉ trên hình ảnh qua a a a, tôi phải bị sự đẹp trai của anh làm cho hôn mê……”

Thời điểm Vệ Trạch Tư nhảy lên ném rổ hoặc là khấu cầu, bên tai đều là tiếng thét chói tai của các nữ sinh, còn kèm theo tiếng gào rống của nam sinh, nam sinh nữ sinh đều yêu anh!

Tiết Khuyết càng đánh càng buồn bực: “Cậu có phải hay không cố ý?”

Anh không tin Vệ Trạch Tư đơn giản chỉ là đi ngang qua muốn luyện luyện tập, còn mặc áo thể dục phần ngực rộng mở rõ ràng không phải phong cách của anh!

Trên thực tế cầu kỹ của Tiết Khuyết so Vệ Trạch Tư tốt hơn nhiều, dù sao cũng là thành viên đội bóng rổ, nhưng Vệ Trạch Tư lại hấp dẫn ánh mắt đa số mọi người.

Vệ Trạch Tư cười nói: “Cố ý cái gì?”

Tiết Khuyết: “Trang cái gì trang, đánh cái cầu còn lưu vị trí cho Hàn Diệu Vũ, ngày thường cũng không thấy cậu thân cận với Hàn Diệu Vũ như vậy, vị trí để lại cho ai trong lòng cậu rõ ràng.”