Chương 1: TG1- Vườn trường văn người qua đường giáp

Giữa hè, mặt trời nóng đến mức có thể đốt trọi cả cây cối, tiết thể dục đổi sang học ở trong nhà.

Tiết học cuối cùng của buổi chiều là tiết bóng chuyền.

Khương Dao đeo khẩu trang, ngồi ở ghế dài của sân bóng truyền để nghỉ ngơi, mà các bạn học khác trong lớp đều đang luyện tập bóng chuyền.

Cô đeo khẩu trang lý do là cảm mạo.

Thầy giáo sợ vận động xảy ra chuyện gì, liền bảo cô ngồi nghỉ ngơi ở một bên.

Khương Dao chỉ nhìn bóng chuyền trong chốc lát, thực mau liền quay đầu nhìn sang sân bóng rổ ở cách vách, ánh mắt bị hấp dẫn bởi thiếu niên mặc áo thể dục số 33 trên sân.

Không chỉ Khương Dao, không ít người đều thất thần, đặc biệt là nữ sinh, ánh mắt liên tiếp nhìn về phía sân bóng rổ. Những nữ sinh không đi học chỉ là đến đây vận động một chút, lục tục tập trung đến bên cạnh sân bóng rổ.

“A a a a, là Tiết khuyết !”

“Đẹp trai quá!”

“Oa oa oa, anh ấy chơi bóng thật là giỏi!”

Tiết Khuyết trên trán đeo một chiếc ruy băng màu đen hồng, ngực đã tẩm ướt mồ hôi do vận động.

Rơi mồ hôi, hung mãnh tiến công, mỗi một lần nhảy lên đều có thể khiến cho hiện trường vang lên từng đợt thét chói tai.

Tiết Khuyết, một trong số F4 của học viện, liền tính anh không làm cái gì, đứng ôm bóng phát ngốc ở sân bóng rổ, vẫn đều sẽ có vô số nữ sinh vì anh mê muội, huống chi anh là đội viên đội bóng rổ cũng là đội trưởng đội bơi lội, sinh ra đã có sẵn thiên phú vận động, xuất thân cao quý, diện mạo cùng dáng người nổi bật, nói chung không thể bắt bẻ.

Ngày thường Tiết khuyết hầu như sẽ không tới sân vận động, bởi vì đội bóng rổ có sân huấn luyện riêng, trừ bỏ đi học anh sẽ rất ít tới đây, cho nên Tiết khuyết tới sân vận động chơi bóng rổ quả thật là đưa phúc lợi cho các bạn học.

Khương Dao nhìn nhìn, liền đi đến màng lưới nơi ngăn cách sân bóng truyền và sân bóng rổ.

Đang xem rất vui vẻ, có người đột nhiên đập tay lên vai của cô: “Hồn bị hút đi sao? Gọi cô nửa ngày không nghe thấy".

Khương Dao thu hồi tầm mắt, nhìn người tới cười cười, nhưng nụ cười bị khẩu trang che khuất.

Hàn Diệu Vũ hừ cười một tiếng: "Lớn lên đẹp cũng vô dụng, người xinh đẹp ở đây có rất nhiều. Cô nằm bò xem cũng là cóc mà đòi ăn thịt thiên ngã".

F4 đến từ bốn gia đình đứng đầu giới thượng lưu, là gia thế hay ngoại hình, đều không thể bắt bẻ.

Ở học viện quý tộc nơi chú trọng đặc quyền và giai cấp, giống như Khương Giao có một tá người, đến cơ hội nhận thức F4 cũng khó, càng đừng nói có ý tưởng khác.

Khương Dao xấu hổ cười cười.

Hàn Diệu Vũ vẻ mặt ban ân: "Toàn bộ trường học cũng chỉ có một mình tôi xứng đôi bọn họ, nhưng chỉ cần cô đi theo tôi, về sau sẽ có rất nhiều cơ hội nhận thức cậu ấy".

Khương Dao liên tục xua tay: "Tôi nào có xứng".

Hàn Diệu Vũ cao ngạo mà nâng nâng cằm, chỉ Tiết khuyết đang đứng trên sân bóng rổ: "Cô sợ cái gì? Dù sao tôi lại không thích Tiết Khuyết".

Cái này Khương Dao vừa xuyên tới đã biết.

Ác độc nữ xứng trong lòng chỉ có hội trưởng Hội Học Sinh.

Vị diện này, nữ chủ là đặc chiêu sinh đến từ xóm nghèo, cô dũng cảm không sợ cường quyền thu hút sự chú ý của F4. Vô luận là phó hội trưởng dịu dàng đẹp trai, hội trưởng lạnh lùng quái gở, đội trưởng đội bơi lội, hay vẫn là Hội trưởng Vương Thành Vệ thần bí, đều không ngoại lệ điên cuồng yêu nữ chủ.

Những đoạn tình yêu lãng mạn mà cuồng nhiệt này, kết thúc là nữ chủ thỏa hiệp cùng F4, năm người sinh hoạt hạnh phúc ở bên nhau.

Đây là một vị diện hài hòa viên mãn.

Hàn Diệu Vũ bên trong cốt truyện là nữ phụ độc ác, xuất thân cao quý, khinh thường nữ chủ đến từ xóm nghèo, luôn luôn cùng nữ chủ đối nghịch, cuối cùng hại chính mình. Mà Khương Dao, là tùy tùng của Hàn Diêu Vũ

Lúc này, Hàn Diệu Vũ đi vòng qua thầy giáo thể dục tìm đến Khương Dao, cũng là vì nữ chủ. Hàn Diệu Vũ: "Vừa rồi có người nhìn thấy Tô Ly Ly vào phòng nghỉ, đang vừa học vừa làm công việc dọn dẹp phòng dụng cụ , hiện tại chỉ có một mình cô ta, cô đi khóa phòng dụng cụ lại, nhốt cô ta cả đêm, khiến cô ta chịu chút đau khổ".

Khương Dao kinh ngạc: "A?"

Chính mình lại là người trong cốt truyện khóa cửa?

Làm một nữ phụ độc ác, những chuyện Hàn Diệu Vũ làm không giới hạn trong việc này, tạt nước bẩn lên người nữ chủ, liên tục bịa đặt, bôi nhọ.

Chủ mưu là Hàn Diệu Vũ, nhưng làm việc lại không phải chỉ có mình cô. Hàn Diệu Vũ tự cho là cấp bậc cao sẽ không bao giờ động tay đến những việc này, thường thường sẽ sai khiến người ở xung quanh cô ta, một đám tùy tùng coi cô như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, trong sách cũng chính là nhân vật lên sân khấu hai ba lần hoặc là tên đều không có: Nhóm người qua đường Giáp.

Khương Dao chính là một người qua đường như vậy.