Chương 22: Tần gia có em gái nhỏ (22)

Đứa bé trong bụng Mục Hiểu Nguyệt đã không còn nữa. Cô ta không biết mình mang thai từ lúc nào, nữ sinh đó lại đá cô ta rất mạnh, điều này còn làm tổn thương tử ©υиɠ của cô ta, về sau rất khó mang thai.

Cha mẹ Mục Hiểu Nguyệt vội vàng chạy đến bệnh viện, nhìn thấy cô ta như vậy, họ vừa hối hận vừa tức giận, hối hận vì đã cho cô ta đến trường này, cũng tức giận vì cô ta không biết kiểm điểm bản thân, họ không ngờ rằng đứa con gái nhu nhược ngoan hiền trước mặt bọn họ lại như vậy, bọn họ vô cùng thất vọng. Tuy nhiên, nhìn con gái yếu ớt trên giường bệnh, bọn họ cũng không nói được lời nào.

Nữ sinh đó đưa cho Mục Hiểu Nguyệt một số tiền lớn nên sự việc đã được giải quyết ổn thỏa, nhưng từ khi chuyện xảy ra đến giờ, Cung Tuấn Hi vẫn chưa xuất hiện, mặc dù Mục Hiểu Nguyệt ở bên anh ta vì tiền nhưng cô ta vẫn rất thất vọng. Hóa ra mối tình vương vấn triền miên trước đây của họ chẳng là gì trong mắt người đàn ông đó cả.

Sau khi nhà trường phát hiện ra chuyện này, học sinh có hạnh kiểm xấu đương nhiên không được tiếp tục học ở trường nữa, bản thân Mục Hiểu Nguyệt cũng cảm thấy xấu hổ khi ở lại đây, sau khi hồi phục và xuất viện, cô ta đã làm thủ tục thôi học.

Về phần Cung Tuấn Hi và nữ sinh kia, gia đình nữ sinh có thế lực khá lớn, nhà họ Cung không thể đắc tội với họ, hơn nữa, chính Cung Tuấn Hi sai trước, vì vậy cha mẹ Cung đã đưa Cung Tuấn Hi đến chuộc lỗi thì nhà gái mới nguôi giận.

Sau sự cố này, hình tượng của Cung Tuấn Hi đã hoàn toàn tan vỡ. Nhưng anh ta không quan tâm, dù sao anh ta cũng không định học ở ngôi trường này nữa.

Sau đó, Cung Tuấn Hi đính hôn với nữ sinh kia ngay lập tức. Tần Uyển cũng đi dự tiệc đính hôn. Nhìn thấy Cung Tuấn Hi và nữ sinh cười rạng rỡ trong tiệc đính hôn, như thể không có chuyện gì tồi tệ xảy ra trước đó, Tần Uyển cảm thấy buồn thay cho Mục Hiểu Nguyệt.

Thật ra vào ngày Mục Hiểu Nguyệt thôi học, Tần Uyển đã gặp cô ta ở hành lang. Sắc mặt Mục Hiểu Nguyệt tái xanh, lạnh giọng nói: “Tần Uyển, cậu đang vui vẻ hả hê lắm chứ gì?”

“Tôi không hiểu cậu đang nói cái gì cả…” Tần Uyển nhàn nhạt nói.

“Cậu biết không? Ngay từ đầu tôi đã ghét cậu rồi. Cậu có quá nhiều thứ. So với cậu, tôi chẳng khác gì một thằng hề. Dù cố gắng thế nào, chỉ cần cậu xuất hiện, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào cậu…” Mục Hiểu Nguyệt cay đắng nói.

“Đây không phải cái cớ để cậu làm vậy, tôi có bao giờ có ý cản đường cậu? Đơn giản là do cậu không muốn người khác tốt hơn mình thôi!”

“Thì sao? Tôi chỉ là không nhìn nổi việc cậu luôn tỏ ra là mình giàu có. Giàu có ghê gớm quá nhỉ? Giàu là có thể tùy ý coi thường người khác sao?” Giọng điệu của Mục Hiểu Nguyệt tràn đầy không cam lòng.

“Chúng ta sinh ra là con người, đều bình đẳng như nhau, không có chuyện coi thường nhau. Huống chi, bạn học trong lớp cũng không coi thường cậu, ngược lại cậu còn đi khinh thường người khác. Cậu luôn giả vờ yếu đuối nhu nhược để được người ta đồng cảm. Mọi người đều có mắt, có thể nhìn thấy, cậu từ chối đối xử chân thành với mọi người, tại sao cậu lại yêu cầu mọi người phải đối xử chân thành với cậu?” Tần Uyển chế giễu nhìn cô ta.

“Chân thành sao? Chân thành của tôi đã sớm bị cuộc sống nghèo túng mài mòn rồi, mà thôi, có nói nhiều cũng vô dụng, dù sao tôi cũng rời đi rồi, chúc cậu hạnh phúc…” Mục Hiểu Nguyệt nói xong quay người rời đi.

Đối với lần gặp mặt này với Mục Hiểu Nguyệt, Tần Uyển mặc dù cảm thấy buồn, nhưng cô không thông cảm chút nào, tất cả đều là do cô ta tự gây ra, rõ ràng cô ta có cha mẹ rất tốt, nhưng cô ta lại không biết quý trọng họ, rõ ràng cô ta có một tương lai tươi sáng với sự nỗ lực của chính cô ta, nhưng lại để bản thân lầm đường lạc lối. Chỉ có thể nói rằng mỗi người đều có cách sống riêng của mình.

Thời gian trôi qua thật nhanh, kỳ thi tuyển sinh đại học đã bắt đầu. Học hành đèn sách nhiều năm, hai ngày thi này chính là lúc quyết định thắng bại.

Trong phòng thi, ai cũng chạy đua với thời gian, hì hục làm bài, khi tiếng chuông hết giờ vang lên, cũng là lúc báo hiệu thời trung học phổ thông của cô đã kết thúc.

Một tháng sau, khi kết quả kỳ thi tuyển sinh đại học được công bố, Tần Uyển đạt được số điểm cao nhất trong lịch sử của mình, đứng thứ ba về điểm khoa học quốc gia, nên không có gì bất ngờ khi cô được nhận vào ngành học hàng đầu của trường đại học Đế Đô.

Thành tích của Chu Viện Viện cũng rất tốt, sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, cô ấy quyết định du học tại một ngôi trường nổi tiếng ở nước ngoài, đó là ước mơ của cô ấy bấy lâu nay.

Khi Tần Uyển biết tin, cô rất buồn, nhưng bạn của cô có mục tiêu riêng, nên cô rất ủng hộ. Vì vậy, cả hai trân trọng tháng ngày còn lại, tận dụng thời gian để cùng nhau đi mua những món đồ cần dùng đến khi bước chân vào đại học.

Buổi tối trước khi Chu Viện Viện ra nước ngoài, hai người rủ nhau đi hát karaoke. Khi đang hát, Chu Viện Viện bắt đầu khóc: “Hu hu.. Uyển Uyển… Tớ sẽ nhớ cậu lắm.”

Lần đầu tiên Tần Uyển nhìn thấy Chu Viện Viện khóc như vậy, cô dở khóc dở cười nói: “Được, được... đừng khóc nữa... cậu chỉ đi du học thôi mà... không phải sẽ không trở về nữa… nên là…nhất định chúng ta sẽ gặp nhau…”

“Nhưng mà… tớ sẽ nhớ cậu chết mất…” Vẻ mặt Chu Viện Viện lưu luyến không rời.

“Tớ cũng sẽ nhớ cậu lắm... hiện tại giao thông thuận tiện, nếu muốn có thể quay về tìm tớ, hoặc là tớ bay qua đó tìm cậu, để chúng ta gặp mặt nhau được không?” Tần Uyển cười an ủi cô ấy.

“Vậy cũng được…” Chu Viện Viện ngừng khóc, nhưng khóe mắt vẫn còn có chút đỏ.

“Được rồi lau nước mắt đi... nếu không ngày mai tỉnh lại biến thành con thỏ mũi đỏ cho xem…” Tần Uyển trêu chọc cô ấy.

“Đáng ghét…” Chu Viện Viện không thuận theo mà dậm chân.

Cả hai nói cười vui vẻ, nỗi buồn chia tay tan biến đi rất nhiều.