Chương 21: Tần gia có em gái nhỏ (21)

Trong giờ giải lao, mọi người đang nghỉ ngơi. Lúc này, một cô gái hùng hổ xông vào: “Mục Hiểu Nguyệt đâu?”

Mọi người đều biết chắc là đánh ghen nên đều nhìn về phía Mục Hiểu Nguyệt ngồi trong góc. Mục Hiểu Nguyệt nhìn thấy có người tới, ánh mắt có chút né tránh, ép buộc bản thân bình tĩnh nói: “Là tôi, xin hỏi bạn học muốn tìm tôi có chuyện gì?”

Nữ sinh kia bất giác xông tới, tát mạnh vào mặt cô ta một cái: “Con khốn, mày dám cướp người đàn ông của tao!”

Mục Hiểu Nguyệt bị cái tát này làm cho sững ra, ý thức được cô gái kia lại muốn đánh mình, vội vàng giơ tay ngăn cản: “Đủ rồi, có chuyện gì chúng ta ra ngoài nói chuyện!”

Nữ sinh thấy Mục Hiểu Nguyệt dám chống lại mình, càng tức giận hơn: “Mày còn dám đánh trả? Sao, không dám thừa nhận việc mình đã làm à?”

“Tôi không hiểu cô đang nói cái gì cả…” Mục Hiểu Nguyệt không chịu thừa nhận.

“Được, mày thản nhiên muốn giả bộ không biết, hôm nay tao nhất định phải cho tất cả mọi người nhìn rõ gương mặt thật của mày!” Vì vậy, nữ sinh ở trong lớp lớn tiếng nói: “Mọi người mau tới xanh, Mục Hiểu Nguyệt, một green tea bitch chính hiệu, ỷ có một chút nhan sắc liền quyến rũ vị hôn phu của tôi là Cung Tuấn Hi, sau khi bị tôi phát hiện, cô ta vẫn còn vô sỉ ở bên cạnh anh ấy, đúng thật là đồ không biết xấu hổ!”

“Cô... Cô nói nhảm… Tôi dụ dỗ anh ấy khi nào? Là anh ấy theo đuổi tôi mà…” Mục Hiểu Nguyệt lớn tiếng biện hộ.

Mục Hiểu Nguyệt thật sự không biết chuyện này, nhưng cô gái này đã tìm đến cô ta, nên cô ta cũng phát hiện ra việc Cung Tuấn Hi đã có vị hôn thê. Mục Hiểu Nguyệt chạy đến chỗ Cung Tuấn Hi để nghe anh ta giải thích, nhưng Cung Tuấn Hi nói rằng vị hôn thê này là do cha mẹ anh ta sắp đặt, anh ta không thích nữ sinh này chút nào, để bày tỏ lời xin lỗi, Cung Tuấn Hi đã cho Mục Hiểu Nguyệt rất nhiều thứ.

Mục Hiểu Nguyệt đương nhiên nhận lấy tất cả. Dù sao trong trường cũng không có ai biết vị hôn phu này tồn tại, hơn nữa nhìn thái độ của Cung Tuấn Hi, tựa hồ đối với vị hôn phu này rất không hài lòng thì cô ta cần gì phải sợ? Cung Tuấn Hi là người đàn ông cô ta yêu say đắm, tất nhiên cô ta sẽ không buông tay.

“Sao cơ? Anh ấy theo đuổi mày á? Với loại con gái như mày, anh ấy chỉ cần tùy tiện ngoắc ngón tay là sẽ có một đống nhào đến, trước đây tao còn tưởng mày cũng sẽ giống như những cô gái kia, được anh ấy cho một khoản rồi sẽ ngoan ngoãn rời đi, tao chưa bao giờ nghĩ rằng mày thật ra là một con đàn bà mưu mô, nghĩ về vị trí Cung thiếu phu nhân, mày cho rằng Cung Tuấn Hi thực sự thích mày à? Mày chỉ là trò tiêu khiển của anh ấy thôi, chơi chán rồi cũng sẽ bị đá sang một bên…” Trên mặt nữ sinh đó lộ ra vẻ khinh bỉ.

Bị người ta nói thẳng mặt như vậy, Mục Hiểu Nguyệt mặt dày tới đâu cũng cảm thấy xấu hổ: “Cô câm miệng cho tôi! Cô dựa vào cái gì mà dám nói tôi như vậy?” Ngực cô ta phập phồng kịch liệt.

“Này, mày dám làm chuyện như vậy, còn không cho phép tao nói à? Vậy trước đây lúc mày nằm dạng chân dưới thân anh ấy thì mày có nghĩ là sẽ có ngày hôm nay không? Dù sao mày cũng yêu tiền của anh ấy thôi, loại con gái như mày bổn tiểu thư đây thấy nhiều rồi, chỉ cần trả tiền là có thể làʍ t̠ìиɦ, loại như mày còn không bằng một con đĩ đứng đường nữa!” Nữ sinh khinh thường nhìn cô ta.

“Cô… Cô cút đi cho tôi!” Mục Hiểu Nguyệt sắc mặt khó coi, cố gắng kìm nén lửa giận.

“Bổn tiểu thư không đi đấy thì làm sao!” Trên mặt nữ sinh lộ ra vẻ tức giận muốn gϊếŧ người không đền mạng: “Đúng rồi, tao cũng chuẩn bị cho mày một món quà lớn, mày cũng đừng quá ngạc nhiên nhé…” Vừa dứt lời, từ ngoài cửa, mấy người đàn ông bước vào, họ phát ảnh cho cả lớp theo hướng dẫn của nữ sinh kia.

Bức ảnh cho thấy Mục Hiểu Nguyệt đi cùng những người đàn ông khác nhau ra vào khách sạn, thậm chí còn có ảnh giường chiếu của cô ta với một ông già khoảng 60 tuổi. Trong ảnh, Mục Hiểu Nguyệt lộ ra khuôn mặt dâʍ đãиɠ, hoàn toàn khác với vẻ ngoài ngây thơ thường ngày của cô ta… Có một số bức ảnh vượt qua chừng mực đến mức ngay cả các nam sinh nhìn cũng cảm thấy thẹn.

Nhìn thấy những bức ảnh này, Mục Hiểu Nguyệt rốt cuộc không nhịn được nữa, “A, con khốn, tao gϊếŧ mày!” Vừa nói, cô ta xông về phía trước.

Nữ sinh không dễ chọc, vì vậy đã ngăn vệ sĩ tiến tới giúp đỡ mình, trực tiếp đối đầu với Mục Hiểu Nguyệt một trận.

Mọi người trong lớp đều sợ ngây người, có mấy nam sinh vội chạy lên văn phòng tìm giáo viên chủ nhiệm, nếu đánh thế này thì chết mất.

Hai người giằng co nhau, cấu véo, dùng móng tay cào vào mặt và người nhau, đầu tóc rối tung, chửi bới như mấy mụ đi đánh ghen ngoài đường, hoàn toàn coi thường hình tượng của bản thân.

Hầu hết các nữ sinh trong lớp đã khó chịu với Mục Hiểu Nguyệt trong một thời gian dài, muốn nhân cơ hội này để dạy cho cô ta một bài học tốt, còn một số ít nữ sinh trong lớp lại nhút nhát và sợ hãi, cũng không dám khuyên can. Vì thế bọn họ chỉ dám trơ mặt nhìn hai nữ sinh không quan tâm tới hình tượng cấu xé nhau.

Lúc này, chủ nhiệm lớp đi tới, nhìn một màn trước mắt, lớn tiếng nói: “Dừng tay, các em đang làm cái gì vậy?”

Nữ sinh phân tâm bị móng tay của Mục Hiểu Nguyệt cào vào mặt, tức giận nói: “Con khốn!” Vừa nói, nữ xinh vừa đá vào bụng Mục Hiểu Nguyệt.

Sắc mặt Mục Hiểu Nguyệt lập tức tái nhợt: “Đau... Đau bụng quá…”

“Hôm nay tha cho mày đấy!” Nữ sinh nói xong liền bá đạo rời đi.

“Nhìn kìa… cậu ấy chảy nhiều máu quá..” Một nữ sinh trong lớp kêu lên.

Mọi người nhìn về phía Mục Hiểu Nguyệt, thấy sắc mặt cô ta lúc này đã vô cùng tái nhợt, máu không ngừng chảy dọc theo đùi xuống, thậm chí có xu hướng chảy càng lúc càng nhanh.

“Mau gọi xe cấp cứu, thông báo cho phụ huynh của em ấy…” Vẻ mặt chủ nhiệm lớp nghiêm túc.

Cả lớp bắt đầu nhốn nháo.