Chương 8

Lúc ăn cơm, hai người đã chuyển cũi của Tạ Thế An vào trong bếp, bọn họ không nhìn thấy đứa nhỏ, ít nhiều sẽ cảm thấy lo lắng.

Tạ Thế An uống được nửa bình sữa rồi nhìn chằm chằm dáng vẻ bọn họ ăn cơm, cậu bé liên tục nuốt nước miếng.

Uống hết một bình sữa, bụng nhỏ của cậu bé đã phình lên, nhìn qua lớp áo cũng có thể thấy rất rõ, uống thêm hai ngụm nữa có khả năng sẽ nôn ra ngoài.

Nhưng khi nhìn thấy người khác ăn, cậu bé vẫn cảm thấy thèm, liên tục nuốt nước bọt như có thể làm giảm bớt sự thèm ăn trong lòng.

Phạm Xuân Hương nhìn vẻ mặt đáng yêu của cậu, dùng khuỷu tay đẩy Lý Đạt Thao một cái. Ông nhìn theo tầm mắt của bà.

Tạ Thế An vừa nuốt nước bọt xong đúng lúc đối diện với ánh nhìn của cha, cậu bé nhanh chóng quay sang nhìn mẹ, cũng phát hiện mẹ đang nhìn mình. Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên.

Cậu bé cúi đầu giả bộ đang nghiêm túc nghịch tay mình, mượn cớ này giảm bớt sự xấu hổ. Cả ngày Lý Đạt Thao đi nhặt phế liệu rất vất vả nhưng lúc vợ đang rửa bát, dọn dẹp phòng bếp, ông vẫn ra ngoài quét sân để hai người cùng lúc làm xong việc.

Phạm Xuân Hương có thể nghe thấy người khác nói chuyện nhưng bà không thể nói được. Lý Đạt Thao bị điếc từ nhỏ, hai người luôn giao tiếp với nhau bằng ngôn ngữ ký hiệu. Trong nhà rất yên tĩnh, chỉ có Tạ Thế An thi thoảng bập bẹ vài tiếng.

Vừa yên tĩnh vừa ấm áp.

Sau khi rửa bát xong, nước trong nồi đã đun sôi, Lý Đạt Thao tìm quần áo của An An, hai vợ chồng cùng nhau tắm rửa cho cậu bé.

Công việc bình thường của hai người là nhặt phế liệu cho nên dù có rửa tay bao nhiêu lần thì trông vẫn rất đen, trái ngược hoàn toàn với làn da mịn màng của Tạ Thế An.

Cậu bé được tắm rửa xong, thay một bộ đồ ngủ sạch sẽ ngồi trên giường. Trên tay cầm một cái trống nhẹ nhàng đung đưa, đôi mắt trong veo của cậu bé dưới ánh đèn trông rất xinh đẹp.

Trước khi đi ngủ, Lý Đạt Thao vẫn đang ra hiệu cho vợ, chờ đến khi bán những phế liệu này đi sẽ mua cho An An mấy bộ quần áo đẹp.

Quần áo mới tinh của con nhà người khác rất đẹp, An An nhà họ không thể mãi mặc đồ cũ mà người ta bỏ đi.

Phạm Xuân Hương khẽ sờ quần áo thô sơ trên người An An, làn da mềm mại của cậu bé bị vải cọ xát tạo thành mấy vết đỏ khiến bà đau lòng.

Hầu hết quần áo trẻ con trong cửa hàng đều rất đắt tiền. Lần trước bọn họ cầm tiền đi chỉ đủ mua một bộ, bây giờ cậu bé đang mặc bộ quần áo mà bà cô trong ngõ định vứt đi.

Tạ Thế An không tinh tế như vậy, cậu bé không ý thức được suy nghĩ của bọn họ, vẫn đắm chìm trong hạnh phúc nhếch miệng cười.