Chương 9

Đứa trẻ buồn ngủ, ôm cánh tay cha một lúc rồi lại nghiêng vào trong ngực mẹ ngủ thϊếp đi.

Tiếng thở đều đều trong không gian yên tĩnh khiến người ta yên lòng.

Lúc này, hệ thống 250 dùng nửa đời người để tích lũy điểm bi thương đi ra, nó nhìn dáng vẻ đáng yêu, ngoan ngoãn của Tạ Thế An khi ngủ, lại đặc biệt hào phóng bỏ ra một điểm tích lũy mua cho mình một chai rượu vang đỏ.

Tuy rằng ký chủ hiện tại và hình tượng yêu quái trong lòng nó hoàn toàn khác nhau nhưng xem ra vẫn không quá tệ.

Ít nhất, đứa nhỏ này trông rất ngoan, nó nghĩ nó cũng cảm nhận được hạnh phúc khi được trở thành cha rồi.

Trước kia chỉ có hai vợ chồng bọn họ ở cùng nhau, mỗi ngày Lý Đạt Thao đều bận rộn, sau khi trừ đi phí chi tiêu hàng ngày vẫn có thể tiết kiệm được một khoản tiền.

Nhưng bây giờ thì khác, họ đã có một đứa con phải nuôi nấng. Lúc này chỉ cần tiền sữa tiền quần áo nhưng sau này cậu bé lớn lên đi học sẽ phải tốn nhiều tiền hơn.

Áp lực nặng nề đè lên vai Lý Đạt Thao, ông cũng không cảm thấy vất vả. Ngược lại, mỗi ngày đều vui vẻ làm việc. Thậm chí còn nhờ quan hệ tìm một công việc quét dọn. Một tháng tám trăm tệ, mỗi ngày phải dậy lúc bốn giờ. Đối với người bình thường, việc này có vẻ rất khó khăn nhưng Lý Đạt Thao lại cảm thấy rất hài lòng.

Phạm Xuân Hương thường phải làm việc nhà. Bây giờ bà phải chăm sóc một đứa con nên không thể ra ngoài làm việc nhưng may thay, bà có đôi tay rất khéo léo, có thể dùng sợi len dệt ra để đan găng tay, mũ, khăn quàng cổ rất đẹp mắt.

Bà dệt rất tinh tế, phối màu cũng rất đẹp. Mỗi ngày bà vừa trông An An vừa thuận tay dệt một ít.

Tính tình An An cũng rất tốt. Ngoại trừ lúc đói bụng hoặc muốn thay tã thì đều ngoan ngoãn.

Thời tiết dần trở nên mát mẻ. Lúc đầu, An An còn chưa ngồi dậy được giờ đã bắt đầu học cách đi bộ.

Lý Đạt Thao vác một cái bao tải trên lưng trở về nhà, ông đẩy cửa sân ra, Tạ Thế An ngồi ngoài bị tiếng động thu hút, ngẩng đầu lên nhìn theo bản năng.

Sau khi nhìn thấy cha, cậu bé vội vàng đứng dậy, loạng choạng chạy về phía cha.

An An phấn khích nên chạy nhanh, còn chưa chạy tới trước mặt cha đã ngã ngồi bệt dưới đất, cảm giác đau đớn khiến cậu bé sững sờ ngồi im ở đó.

Lý Đạt Thao thấy cảnh này, vội vàng đặt đồ trên tay xuống rồi bế An An lên.

Lúc này, An An mới sực tỉnh, cậu bé cảm nhận được đau đớn, đôi mắt xinh đẹp dần tràn ngập nước mắt, từng giọt từng giọt chảy ra ngoài. Cậu mím môi rồi chỉ vào chỗ bụi bẩn dính trên người mình. Sau đó lại dùng tay chỉ xuống chỗ vừa bị ngã. Làm xong rồi, cậu bé thực sự không nhịn được nữa, bắt đầu òa lên khóc.