Chương 8: Ta phải ly hôn với thái tử (8)

Khi Trì Trăn đến, hắn tình cờ nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nheo đầy buồn bã của nàng. Hắn dừng lại, hắn nhìn những người xung quanh rồi hỏi: “Chuyện gì đã xảy ra?”

Nguyên Dao nghe được giọng nói của hắn, nàng đột nhiên rùng mình một cái, ngồi thẳng người dậy. Tôn ma ma nhìn thấy cảnh tượng này thì cười nói: “Điện hạ, chiều nay thái tử phi vất vả, hiện tại cũng đã hiểu phần nào chuyện trong Đông Cung.”

Nguyên Dao sững sờ.

Mặc dù nàng vừa phân loại của hồi môn vào buổi chiều và học được những gì Tôn ma ma dạy, nhưng tại sao điều này nghe có vẻ kỳ lạ?

Có vẻ giống như nàng chủ động muốn tham gia quản lý công việc của Đông Cung. Đúng như dự đoán, khi Trì Trăn nghe thấy lời này, hắn hơi nhướng mày và ngạc nhiên nhìn nàng. Nguyên Dao... chỉ có thể giả vờ ngoan ngoãn mỉm cười.

Trì Trăn không nói gì, hắn ngồi đối diện nàng rồi dùng bữa tối. So với bữa sáng và bữa trưa thì bữa tối rất phong phú. Món ăn còn chưa được bưng ra, Nguyên Dao đã ngửi thấy mùi thơm.

Nàng ôm bụng đói, nàng lén nuốt nước miếng. Khi các món ăn đã được dọn ra, nàng nhìn những món ăn trên bàn với đôi mắt sáng ngời, nàng cảm thấy mọi mệt nhọc cả ngày đều tan biến vào lúc này.

Và ngay lúc nàng đang loay hoay xem nên ăn món nào trước thì người đối diện bất ngờ giơ tay lên. Nguyên Dao sửng sốt một chút, sau đó không biết vì sao ánh mắt của nàng lại bị thu hút bởi bàn tay có khớp nối rõ ràng của hắn.

Nàng nhìn thấy những ngón tay mảnh khảnh trắng sứ đó tao nhã nhấc chiếc đũa tre đặt trên bàn, rồi từ từ gắp một chiếc bánh bao tôm pha lê tinh xảo và trong suốt.

Dưới sự phản chiếu của ánh nến cạnh bàn, nó tỏa sáng rực rỡ. Nguyên Dao chăm chú nhìn bàn tay đó, nàng cảm thấy đôi đũa tre thanh tú hay chiếc bánh bao tôm hấp dẫn đều không hấp dẫn bằng bàn tay này.

Người đối diện dường như chú ý đến ánh mắt của nàng, hắn dừng lại một chút rồi nhẹ nhàng đặt bánh bao tôm vào bát trước mặt nàng. Nguyên Dao bỗng nhiên tỉnh táo lại.

Lúc này nàng mới nhận ra mình vừa vô tình làm điều gì. Cảm giác bối rối vào buổi sáng lại ập đến. Nguyên Dao cố nén cảm giác muốn đánh chết chính mình, sau đó ép mình bình tĩnh ngước mắt lên.

Trì Trăn đón nhận ánh mắt thận trọng của nàng, hắn chỉ nhẹ nhàng nói: “Ăn nhanh đi, đừng để nguội.”

Nguyên Dao nhìn biểu cảm của hắn, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm, nàng nghĩ rằng vừa rồi chắc hắn không chú ý tới.

Nàng cảm ơn rồi vội vàng tập trung ăn uống, nàng cảnh báo bản thân không được phân tâm bởi những điều kỳ lạ nữa.

Trì Trăn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng không thể che giấu của nàng, trong đôi mắt bình tĩnh thường ngày của hắn hiện lên một ánh cười.

Nguyên Dao vốn tưởng rằng sau bữa tối sẽ thoát khỏi bầu không khí xấu hổ không thể giải thích được này. Tuy nhiên, nàng đã đợi rất lâu nhưng Trì Trăn vẫn ngồi tại bàn, cầm một cuốn sách rồi từ từ lật qua. Tư thế của hắn trông thật nhàn rỗi.

Nguyên Dao liếc nhìn bầu trời bên ngoài, nàng đang suy nghĩ có nên khéo léo nhắc nhở hắn không thì Giản Lộ đột nhiên bước vào phòng và hành lễ: “Thái tử phi điện hạ, bây giờ người có muốn đi ngủ chưa?”

Sau khi Nguyên Dao hiểu được ý tứ trong lời nói của nàng ấy, nàng giật mình và đột ngột đứng dậy, mở to mắt, giọng run run nói: “Cái gì... cái gì, đi ngủ?”

Giản Lộ có vẻ bối rối: “Thái tử phi, không phải người nói muốn đi ngủ sớm sao?”

Nguyên Dao sững sờ.

Đúng vậy, nhưng...Nàng nuốt khan, sau đó nhìn Trì Trăn với vẻ mặt do dự.

Trì Trăn dường như không chú ý tới vẻ mặt bất an của nàng, hắn đặt cuốn sách xuống, nói với Giản Lộ: “Ngươi giúp thái tử phi thay y phục, ta có thể tự làm được.”

Giản Lộ gật đầu đồng ý.

Nguyên Dao thầm hét lớn trong lòng.