Chương 97: Hotboy học tra quá bá đạo (4)

Tống Văn thấy cô nghe lọt tai, vội vàng gật đầu: "Mà cặn bã nhất là, lần nào anh Thành cũng đề nghị chia tay! Đúng vậy, không có bạn gái nào có thể yêu anh ấy quá một tháng."

“Vì sao?” A Chiêu hiếu kỳ.

Tống Văn thở dài: “Anh Thành nói, hai người ở bên nhau lâu sẽ không có cảm giác mới mẻ.”

A Chiêu: “...”

Nàng im lặng một lúc rồi mới lên tiếng: “Quả nhiên là... Vô cùng có cá tính.”

Tống Văn rất tán thành, ngữ khí vô cùng bi thương cùng phẫn nộ nói: "Tồi tệ nhất chính là, những cô gái bị chia tay kia căn bản không ghét anh ta, bọn họ chỉ cảm thấy mình không đủ tốt!"

Đơn giản khiến cộng đồng độc thân nam rộng lớn hết sức ghen tỵ!

A Chiêu lại nhìn Cố Thành.

Anh ta đang lắc đầu và nói điều gì đó với một cô gái cao gầy, sau đó cô ấy đỏ mặt và rời đi.

...

Cô lắc đầu, ngồi xuống đọc sách.

Tiết thứ tư vẫn là toán học.

Tống Văn và Cố Thành đều ngồi trở lại lớp học, Lão Khải liếc nhìn hai người họ, không nói gì thêm và tiếp tục giảng bài.

Một lát sau, Lão Khải ra ngoài cầm bài thi.

A Chiêu đang ngồi rất chỉnh tề, đột nhiên cảm thấy cái ghế bị đẩy nhẹ.

Cô tưởng rằng đằng sau không cẩn thận đυ.ng phải nên không quan tâm lắm.

Một lát sau, cái ghế lại bị đυ.ng hai cái.

Lực đạo không khác mấy, hiển nhiên không phải vô tình.

Cô nghi hoặc quay đầu lại.

Khắc sâu trong mắt Cố Thành là khuôn mặt trắng trẻo, thanh tú và rất biết cư xử.

Trái tim của hắn đột nhiên đập lỡ một nhịp, hắn đè nén cảm giác khó hiểu, nói: "Học sinh chuyển trường, chờ lát nữa kiểm tra, cậu đưa đáp án cho tôi."

A Chiêu liếc hắn một cái, nghiêm túc nói: "Gian lận là sai, bạn học Cố Thành."

Cố Thành: “...”

Trong một khoảnh khắc, đột nhiên Cố Thành muốn cười.

Thế mà thực sự đã nói những lời buồn cười đó với giọng điệu nghiêm túc như vậy.

Học tra bọn họ gian lận, không phải chuyện thiên kinh địa nghĩa sao?

Hắn buột miệng: “Vậy tại sao cậu không từ chối khi Tống Văn nhờ cậu chép bài tập?”

Đến lượt tôi lại không được?

A Chiêu không hiểu ra sao: "Sao chép bài tập?"

Thấy cô mở to mắt, nghiêng đầu với vẻ mặt đáng yêu, Cố Thành đột nhiên dời mắt đi chỗ khác, thấp giọng mắng một câu.

Học sinh chuyển trường này phạm quy, ác ý giả ngây thơ.

Cũng, cũng chỉ có một chút đáng yêu như vậy...

Nhưng mình không thích kiểu con gái này nhất, hắn lạnh lùng thầm nghĩ.

A Chiêu lúc này rốt cục phản ứng lại, quay đầu nhìn về phía bạn cùng bàn: "Cậu nói giúp đỡ lẫn nhau, không phải để tôi nói cho cậu phương pháp làm bài sao?"

Cố Thành cũng liếc mắt nhìn hắn.

Tống Văn: “...”

Cậu ta lắp ba lắp bắp nói: "Chúng tôi... bình thường, không để ý nhiều đến quá trình."

Mọi người đều biết rằng giúp đỡ lẫn nhau là sao chép bài tập, được chứ?

Ai biết rằng bạn học Đường Chiêu thực sự không biết gì?

Bạn học Đường Chiêu này có thực sự là người sống trên trái đất không vậy?

Cố Thành có chút bực bội: "Mặc kệ tình huống của hai người là như thế nào, lát nữa chuyển tờ giấy trước mặt cho tôi là được."

A Chiêu quay đầu: “Tôi không đưa! Cậu đây là đang gian lận.”

Tống Văn bị A Chiêu làm cho sửng sốt, nhìn cô gái nhỏ thanh tú mềm mại, làm sao có dũng khí đối đầu với anh Thành?

Cậu ta lại nhìn Cố Thành, sắc mặt đối phương đã tối sầm lại.

Cố Thành trời sinh đã đẹp, khi nở nụ cười trên mặt khiến người ta có cảm giác mùa xuân nở rộ, nhưng khi hắn cúi mặt xuống, đôi mắt hơi híp kia lại như ẩn chứa lưỡi dao sắc bén, liếc mắt một cái đã khiến người ta ớn lạnh cả người.

Bạn có biết về học phách của trường Trung học số 2 không?

Một lần trong lớp, một cô gái quấy rầy giấc ngủ của hắn, sau đó cô ấy sợ hãi đến phát khóc.

A Chiêu cũng bị làm cho sợ hết hồn, nhưng mà cô không phải là một nữ sinh nhỏ nhắn thật sự, không đến mức thật bị người thiếu niên trước mặt dọa cho phát sợ.

Thấy Cố Thành như vậy, cô cũng làm theo, nâng lên con mắt trợn to hết cỡ: "Trừng mắt làm gì? Biết trừng mắt thì lợi hại lắm à? Mắt của tôi lớn hơn mắt cậu!"

Cố Thành: “...”

Người này hai má phồng lên, giống như một cái bánh bao trắng, khiến cho rất muốn cắn một miếng.

Hắn quay đầu chỗ khác, mẹ kiếp, hắn thật sự không thể tức giận nổi!