Chương 96: Hotboy học tra quá bá đạo (3)

Điện thoại di động của Cố Thành đặt ở trong túi quần vang lên.

Hắn lấy ra, ấn mở, phát hiện group WeChat tên là "Liên minh học tra" đang trò chuyện vô cùng rôm rả.

【 Hồ Hán Tam Lớp 2】: Con muỗi, học sinh chuyển trường đáng yêu kia thật sự đồng ý sau này cho cậu chép bài à? Cẩu phú quý chớ quên bạn đấy!

【 Sinh thời muốn làm trùm trường một lần đồng ruộng】: Tư vị tình yêu? Cậu đừng hại bạn học Đường Chiêu người ta!

【 Tống đại quan nhân】: Nói chuyện kiểu gì thế, cái gì gọi là tai họa? Nghĩ tới trái tim thiếu niên trân quý mười bảy của tôi...

【Hồ Hán Tam Lớp 2】: [nôn mửa]

...

【 Cố Thành】: Đường Chiêu, là học sinh chuyển trường hôm nay à?

【 Tống đại quan nhân】: Này, anh Thành, cậu cũng ở đây sao? Không khí bên ngoài rất trong lành phải không?

【 Cố Thành】: Cậu có thể đi ra cảm thụ một chút.

【 Tống đại quan nhân】: Đừng, tôi nói với cậu, tôi cũng không cứng rắn được như cậu! Nếu tôi lại bị Lão Khải gọi điện thoại cho phụ huynh, tôi có thể bị mẹ đuổi ra khỏi nhà, cậu biết đó, bà ấy...

“Tống Văn!” Âm thanh giận dữ của lão Khải từ trong phòng học truyền ra, lực xuyên thấu cực mạnh, Cố Thành đứng ở bên ngoài phòng học đều cảm thấy lỗ tai bị rung chấn ảnh hưởng.

Một phút sau.

Tống Văn chán nản đi ra ngoài, đứng cùng hàng với Cố Thành.

Cố Thành liếc cậu ta một cái, dịu dàng hỏi: "Không khí bên ngoài có trong lành hơn không?"

Tống Văn vẻ mặt đau khổ: “Anh Thành, dược hoàn của tôi, điện thoại di động của tôi bị tịch thu, buổi tối mẹ tôi gọi điện thoại cho tôi, chỉ có cậu mới cứu tôi được thôi.”

Cố Thành vươn tay ra sờ sờ đầu chó của hắn, ngữ khí dịu dàng: “Đừng sợ, không phải chỉ là cuối tuần về nhà bị đánh một chút thôi sao? Cậu da dày thịt béo, sợ gì?”

Tống Văn bi phẫn: "Cậu không có chút lòng yêu thương bạn học nào à?!”

Cố Thành cười ha ha: “Thật ngại quá, chưa từng yêu thương.”

Một tiết học trôi qua rất nhanh.

A Chiêu đứng dậy chuẩn bị hoạt động một chút, trong lỗ tai liền truyền đến tiếng nói chuyện huyên náo đủ loại.

Cô nhìn về phía bên ngoài cửa sổ, chỉ thấy được xung quanh Cố Thành, đã bị đám con gái bu đầy.

Trong lớp đều ngồi đông đủ, hiển nhiên là các lớp khác.

A Chiêu líu lưỡi: Lúc này vừa mới tan học, những người kia xông ra đấy à?

Giờ phút này tính tình Cố Thành cũng không tồi, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt, nói vài câu cùng với những nữ sinh kia.

Tống Văn đã chạy vào phòng học.

Nhìn thấy A Chiêu đang nhìn về phía đó, dựa vào lòng nhiệt tình với đồng học, cậu ta bắt đầu phổ cập khoa học: “Người kia là Cố Thành, cậu thấy được chứ? Một cành hoa của trường Trung học số 2 chúng ta, bạch nguyệt quang trong mắt vô số học tỷ học muội.”

A Chiêu gật gật đầu, khẳng định nói: “Bạn học Cố Thành thật sự rất đẹp trai.”

Không phải đẹp trai thì là gì nữa?

Đều mặc đồng phục giống nhau, đằng kia nhiều người đứng như vậy, ai nhìn sang, đều dồn sự chú ý thiếu niên kia.

Từ góc độ của A Chiêu vừa hay có thể nhìn thấy sườn mặt thanh tuyển hoàn mỹ, môi vẫn luôn cong thành một hình bán nguyệt, nhìn ai cũng là một biểu cảm không thèm đếm xỉa.

Ngay cả khi hắn đang dựa vào tường một cách lười biếng và không tạo dáng, nó vẫn có thể dễ dàng khiến trái tim của mọi người rung động.

Tống Văn nghe thấy A Chiêu nói như vậy, đột nhiên trong lòng ldâng lên một loại cảm giác nguy cơ.

Hắn cảm thấy bạn cùng bàn mới dáng dấp đáng yêu lại nhiệt tình, cho dù dựa vào tình bạn cùng lớp thì cũng không thể bị con thú như Cố Thành này hại được.

“Tôi nói với cậu điều này nhé, bạn học Đường Chiêu, cậu đừng nhìn anh Thành của chúng tôi lớn lên là nhân mô cẩu dạng, trên thực tế hắn là một tên lưu manh. Thật sự đấy!”

Cậu ta thấy đôi mắt sạch sẽ, trong veo của A Chiêu nhìn mình, mềm đến không chịu được, trong lòng càng cảm thấy mình có nghĩa vụ bảo vệ cho thật kỹ bé thỏ trắng này.

“Từ nhỏ tôi đi theo cậu ấy, cùng nhau lớn lên, tên này, từ năm lớp sáu đã bắt đầu có bạn gái, tính tới bây giờ, vụn vặt lẻ tẻ sợ là không dưới trăm người.” Tống Văn nói.

A Chiêu như có điều suy nghĩ: “Bạn gái không dưới trăm người...”