Quyển 1 - Chương 9: Bắt đầu kế hoạch đi săn (2)

Nhìn ly rượu trên tay cậu đã không còn, Cao Tuấn không khỏi đắc ý, tiếp tục rót rượu cho cậu, bàn tay cũng lặng lẽ thò qua chuẩn bị đáp trên vai cậu.

Nhưng lúc này, biến cố đột nhiên sinh ra.

“Tê!!” Cảm nhận cánh tay bị người bóp chặt lại, thậm chí Cao Tuấn có thể cảm giác được nếu như lại dùng lực thêm một chút nữa thì cánh tay hắn nhất định sẽ bị bóp gãy ngay lập tức. Khiến hắn không khỏi tức giận, hung tợn mà nhìn kẻ đang giam cầm tay mình: “Ngươi là ai! Mau buông bổn thiếu gia ra! Ngươi có biết bổn thiếu gia là ai không? Khôn hồn thì mau buông ra!”

Khi nhìn thấy kẻ đó là ai, Cao Tuấn không khỏi khinh miệt: “Hừ!, hóa ra chỉ là một phục vụ thấp kém mà thôi! Còn không mau buông ra, ngươi có tin chỉ cần một câu nói của ta, cả nhà ngươi đừng nghĩ sống yên ổn ở cái thành phố này không!”

Cung Lãnh mặc kệ hắn, lúc này trong mắt hắn chỉ toàn là hình bóng cậu. Có trời mới biết, khi hắn đến, đặp vào mắt là cảnh cậu suýt nữa bị người đàn ông này ôm vào lòng khi dễ, khiến khóe mắt hắn không khỏi muốn nứt ra, nhanh chóng đi đến không nghĩ ngợi liền ra tay ngăn chặn lại cái móng heo của tên này.

Nghĩ đến hắn chỉ đến trễ vài phút mà cậu đã gặp phải loại chuyện này, nếu lại trễ thêm vài phút không biết cậu phải đối mặt với điều gì nữa. Nghĩ vậy, không khỏi tự trách lên vì sau lúc sáng lại mềm lòng mà chấp nhận cho cậu đi chứ.

“A Nguyệt, em không sao chứ?” giọng nói hắn tràn đầy lo lắng nhìn cậu.

Sở Minh Nguyệt từ khi nhìn hắn đến, liền bắt đầu giả bộ ủy khuất lên: “Em không sao. Sao giờ này anh mới đến?”

Nhìn cậu như vậy, Cung Lãnh liền cảm thấy có lỗi vô cùng, vung tay đẩy cái tên khốn nạn lúc nãy muốn khi dễ cậu sang một bên, đi đến bên cạnh cậu buồn bực nói: “Xin lỗi. Anh sai rồi.”

Nhìn thấy hai người họ quen nhau, lại nghĩ đến thứ thuốc kia sắp phát huy tác dụng, trong lòng Cao Tuấn không khỏi gấp lên, sao hắn có thể trơ mắt nhìn con mồi sắp vào miệng mình lại rơi vào tay kẻ khác được chứ, tuyệt đối không được. Nghĩ rồi lại nghĩ, trong lòng hắn liền nổi lên một kế, bắt đầu chỉ tên phục vụ này chửi ầm lên.

Động tĩnh của bọn họ nhanh chóng thu hút ánh nhìn của mọi người xung quanh, nhìn cảnh hai nam nhân vì tranh giành một mỹ nhân mà đối chọi với nhau, làm bọn họ không khỏi thích thú, thậm chí có người còn huýt sáo, xúi giục hai người đánh nhau.

Cảm nhận nhiều được ánh mắt nóng bỏng như có như không đánh giá A Nguyệt của hắn, Cung Lãnh không khỏi bực bội lên, không để ý đến kẻ điên trước mặt, nhanh chóng nắm tay cậu ra ngoài.

Thấy bọn họ chuẩn bị rời đi, Cao Tuấn làm sao có thể chấp thuận, miệng không ngừng kêu lên: “Quản lý đâu? Quản lý chết đi đâu rồi! Mau ra đây cho bổn thiêú gia!”

Lúc này, một nam nhân ăn mặt khéo léo bước ra, nhìn Cao Tuấn nhẹ gật đầu một cái: “Cao thiếu xin chào, ngài tìm tôi có việc gì sao?”

Thấy thái độ lãnh đạm không chút tôn trọng của hắn, Cao Tuấn không khỏi tức giận, nhưng nghĩ đến đã được cảnh báo về lai lịch của quán bar này, mặc dù chỉ là một quản lý cỏn con, hắn không nể mặt tăng thì cũng phải nể mặt phật, cũng chỉ có thể không cam lòng mà nuốt giận, dùng tay chỉ vào Cung Lãnh nói: “Hừ! Xem ra quán bar này của ngươi không muốn làm ăn nữa thì phải! Chỉ một phục vụ nhỏ bé mà lại dám động tay động chân với khách hàng! Ngươi nói xem, nên xử lý người này như thế nào?”

Nghe vậy, tên quản lý không khỏi nhíu mày, lạnh lùng liếc nhìn Cung Lãnh: “Có thật như vị khách này nói không?”

Cung Lãnh nhìn hắn trầm mặc không nói, thấy vậy tên quản lý quát lớn: “Nếu như ngươi không nói vậy chính là cam chịu, mau đến đây xin lỗi vị khách hàng này rồi sau đó cút xéo khỏi đây đi, quán của ta không chấp nhận một kẻ không biết tốt xấu như vậy!”

Nghe vậy, Cao Tuấn không khỏi đắc ý lên, vênh váo nhìn về phía Sở Minh Nguyệt bọn họ, sau đó quay đầu nhìn tên quản lý bất mãn nói tiếp:

“Hừ! Chỉ xin lỗi là nghĩ xong chuyện sao! Ta không chỉ muốn hắn phải xin lỗi, còn muốn chặt một tay của hắn. Còn có, tiểu mỹ nhân sau lưng hắn ta cũng muốn! Hắc hắc!!”

Tên quản lý bất mãn nhìn hắn, nhưng nghĩ lại bản thân vừa mới lên chức không lâu, cũng không muốn gây chuyện, giữa đắc tội một thiếu gia nhà giàu với một tên học sinh nghèo hèn, kẻ ngu điều biết chọn bên nào. Nghĩ vậy, hắn liền ra lệnh cho bọn vệ sĩ xung quanh: “Nghe rõ chưa! Còn đứng đó làm gì? Còn không mau làm theo yêu cầu của Cao thiếu gia!”

Nghe vậy, những người xung quanh nhìn hai người Cung Lãnh không khỏi ném một tia đồng tình lên. Đám bảo vệ nghe theo chỉ thị cũng bắt đầu hành động.

Nhìn thấy bản thân bị bao vây lại, Cung Lãnh không khỏi tức giận, ánh mắt nhìn Cao Tuấn không khỏi lạnh lùng lên.

Đυ.ng đến ánh mắt đen tối không rõ của hắn, Cao Tuấn đang đắc ý cũng không khỏi rùng mình lên, nhưng nghĩ lại chỉ là một tên nghèo hèn làm sao có thể chống lại mình, liền khôi phục lại vẻ mặt vênh váo lên, khinh bỉ nhìn ngược lại.

Cảm nhận được bị bao vây lại, Cung Lãnh không khỏi lo lắng, kéo chặt tay Sở Minh Nguyệt dán chặt sau lưng mình, nói nhỏ: “Lát nữa, anh sẽ kéo chân bọn họ một thời gian, em hãy tranh thủ thời gian đó chạy khỏi nơi này có biết không!”

Nghe hắn nói, Sở Minh Nguyệt không khỏi nhướng mày, nhanh chóng thu hồi vẻ mặt xem kịch vui lại. Rút tay ra khỏi bàn tay hắn, bán ra một bước, lạnh lùng nhìn Cao Tuấn rồi lại nhìn tên quản lý trêu chọc nói:

“ Thế nào, ngươi muốn cho người đến bắt hai bọn ta à?”

Người quản lý đứng hình, trợn to mắt nhìn thiếu niên xinh đẹp đứng trước mặt không dám tin tưởng. Người này không phải là người lúc trước đã đến cùng ba vị thái tử gia kia sao?

Vì sao hắn có thể nhớ rõ như vậy? Còn không phải là vì ông chủ của hắn đặc biệt nhấn mạnh giận dò đó sao, thậm chí hắn có thể nhớ rõ từng câu từng chữ mà ông chủ của hắn nói nữa là: “Các ngươi phải nhớ kỹ không thể đắc tội với thiếu niên này có biết không! Đừng nói ta không nhắc nhở các ngươi, các ngươi phải nhớ thật kỹ rằng ‘thà đắc tội với một trong ba vị thiếu gia này hoặc đắc tội luôn cả ba vị đó chứ không thể đắc tội tới vị thiếu niên này’ có biết không!”

Lúc đó có người không hiểu vì sao liền hỏi, chỉ nghe ông chủ hắn thở dài: “Nếu các ngươi đắc tội với ba vị thiếu gia này may ra họ chỉ dùng bạo lực đánh hoặc hành hạ các ngươi một chút thôi không tới mức chết người. Nhưng nêú như các ngươi đυ.ng tới vị thiếu niên trước mặt này, điều mà các ngươi đối mặt không chỉ là lửa giận của ba vị thái tử gia thôi đâu mà thậm chí ta còn phải đối mặt với sự trả thù của bốn thế lực lớn khác! Đã nghe rõ chưa!”

Lời nói của ông chủ lúc ấy bây giờ vẫn còn quanh quẩn bên tay hắn, nếu hắn biết trước người núp sau lưng tên phục vụ kia là cậu, thì hắn đã không ra lệnh như vậy rồi. Nghĩ đến đây, hắn không khỏi nhìn Cao Tuấn bằng ánh mắt hận thù, điều tại cái tên này, chọc ai không tốt lại chọc phải người này, hừ còn gan lớn muốn ngủ người ta, đúng là không biết sống chết!

Nghĩ rồi, hắn không khỏi khinh bỉ nhìn Cao Tuần, nhưng nghĩ lại việc trước mắt là giữ được cái mạng chó của mình, liền nhìn bọn bảo vệ quát lớn: “Dừng tay!” sau đó quay sang nịnh nọt nhìn cậu:

“Sở thiếu gia! Xin lỗi! Xin lỗi đều là hiểu lầm! Mong ngài tha thứ cho sự thất lễ của chúng tôi." nói xong hắn quay sang quát lớn bọn thuộc hạ:

" Ngu ngốc! Còn đứng đơ người ra đó làm gì! Còn không mau mang ghế ra cho Sở thiếu gia và bạn của ngài ấy ngồi."

Nhìn thần sắc của quản lý, bọn thuộc hạ nhanh chóng phản ứng lại, lập tức làm theo mệnh lệnh.

Nhìn nụ cười nịnh nọt trên mặt của người quản lý, Sở Minh Nguyệt không khỏi mất vui lên. Vốn định ở lại trừng trị bọn họ một chút trước khi thuốc phát huy tác dụng, nhưng nhìn phản ứng nịnh hót của bọn họ, cậu liền mắt hứng, lạnh lùng liếc nhìn bọn họ:

"Không cần! Hôm nay, được sự "tiếp đãi nhiệt tình" của quý quán làm tôi rất vinh hạnh. Tôi cũng rất hài lòng, cho nên để thể hiện thành ý của mình, ngày mai tôi sẽ gửi cho ông chủ của các người một món quà rất lớn, mong ông chủ của các người sẽ thật sự "vui vẻ"".

Mặc dù lời nói của cậu trong rất đổi bình thường. Nhưng ở đây, ai cũng không phải kẻ ngu, làm sao không hiểu ý tứ trong đó chứ. Cho nên bởi vì hiểu, bọn họ mới thấy trong lòng lạnh lạnh, mồ hôi không ngừng toát ra ngoài.

"Sở thiếu gia, tôi...." vốn người quản lý muốn xin tha, nhưng Sở Minh Nguyệt không hề muốn nghe chút nào, chỉ lạnh nhạt nói: "Về nói với ông chủ các ngươi, nếu ngài mai tôi không thấy được trước mặt có câu trả lời nào vừa lòng mình, thì đừng trách tôi."

Nói xong, mặt kệ tên quản lý ngồi la liệt trên mặt đất. Cậu nhìn về phía Cao Tuấn đang lặng lẽ muốn trốn đi, không khỏi cười lạnh lên, chỉ hai tên bảo vệ kế bên, nói: "Bắt hắn lại đây."

Hai tên bảo vệ chần chờ nhìn tên quản lý, sao khi thấy hắn gật đầu, liền nhanh chóng đến bắt người. Cao Tuấn nhìn thấy mình bị phát hiện, trong lòng không khỏi sợ hãi lên. Hắn không ngờ tới, tiểu mỹ nhân mà mình trêu chọc lúc nãy lại có địa vị cao đến nổi có thể làm cái tên quản lý thường ngài mắt cao hơn đỉnh kia cũng phải sợ hãi mà xin lỗi.

Đáng chết! Có lẽ lần này hắn đá đến ván sắt thật rồi! Nghĩ đến nếu lát nữa cậu thiếu niên đó biết mình bị hắn bỏ thuốc, chắc chắn cậu ta sẽ không tha cho mình. Cho nên hắn không thể bị bắt được!

Nghĩ đến đó, hắn liền liều mạng chạy nhanh hơn, nhìn thấy cánh cửa ngay trước mặt, hắn không khỏi mừng rỡ. Nhưng lúc này, "phanh" Cao Tuấn chưa kịp vui mừng xong đã bị một bàn chân đạp ngã xuống, không đợi hắn phản ứng lại, cả người đã bị xách đến chỗ cậu.

Cảm nhận được thuốc bắt đầu đã có tác dụng, Sở Minh Nguyệt không khỏi có chút gấp gáp, nhìn thấy người được đưa tới liền có chút mất kiên nhẫn lên: "Người này giao cho các người xử lý, ngày mai ta muốn toàn bộ thông tin của hắn." nói xong, không đợi bọn hắn nói gì, liền nhanh chóng lôi kéo Cung Lãnh rời đi.