Khi Lục Trạch tiễn Tôn Thư Á về xong, Hướng Hàn cẩn thận dò hỏi: "Này... Anh cảm thấy cậu ta thế nào?"
"Ai cơ?"
"Tôn Thư Á đó." Hướng Hàn vội nói.
Khóe miệng Lục Trạch hiện lên một nụ cười, giống như hiểu được điều gì đó, anh cố ý nói: "Cậu ta ấy à, rất tốt, năng lực làm việc tốt, thái độ cũng nghiêm túc, không giống như sinh viên chưa tốt nghiệp chút nào."
"Là vậy đúng không, tôi cũng cảm thấy như vậy." Ánh mắt Hướng Hàn sáng lên, cảm thấy quả nhiên mục tiêu có hảo cảm với vai chính thụ. Vì thế cậu không ngừng cố gắng khen theo: "Dáng dấp cũng đẹp mắt, khí chất văn nhã, ăn nói có duyên..."
Ý cười ở khóe miệng Lục Trạch lập tức cứng đờ, thì ra không phải Hướng Hàn đang ghen mà là thưởng thức? Mặt anh chợt tối sầm lại cắt ngang lời cậu: "Thật vậy sao? Anh lại cảm thấy diện mạo cậu ta bình thường, có phần phổ thông, nói chuyện không biết nhìn tình huống."
Nhớ tới việc mờ ám giữa Hướng Hàn và Triệu Hàn Đông cũng là do Tôn Thư Á vô tình tiết lộ, anh lại bổ sung một câu: "Còn thích nói chuyện thị phi sau lưng người khác."
Nói xong anh hừ nhẹ một tiếng, cũng không chờ Hướng Hàn phản ứng lại, thu máy vi tính xoay người rời đi.
"Ây..." Hướng Hàn mờ mịt, thế là thế quái nào? Chẳng phải vừa nãy anh có hảo cảm với người ta lắm sao?
"Hướng tiên sinh, tôi đã điều tra tình huống của Tôn Thư Á rồi." Hệ thống bỗng nhiên online.
"Hở, có gì dị thường à?" Hướng Hàn không ôm hy vọng cho lắm.
Hệ thống: "Ngoại trừ hai tháng trước đột nhiên đến công ty của mục tiêu thực tập thì không còn dị thường nào khác.."
Haizz, cậu biết mà, vào thời điểm cần thiết thì bọn hệ thống, Đại A và Tiểu B luôn không thể trông cậy.
Hệ thống: "Nhưng mà, gần đây cậu ta vô cùng để ý mục tiêu, hình như rất có hảo cảm."
"Đây là tin tức tốt." Cuối cùng Hướng Hàn cũng coi như thở phào nhẹ nhõm, giống như đang nhìn thấy hy vọng thành công.
Nhưng bọn họ không ngờ rằng, thật ra Tôn Thư Á hiện giờ đã trọng sinh.
Tính cách Triệu Hàn Đông phóng đãng bất kham, về tình cảm lại càng phong lưu hơn, kiếp trước sau khi quen với Tôn Thư Á, tuy rằng đã thu liễm không ít nhưng chẳng bao lâu lại chứng nào tật nấy. Hai người thường xuyên ồn ào, chia chia hợp hợp không dưới mười lần. Một lần cuối cùng, Tôn Thư Á quyết tâm muốn chia tay, lúc này Triệu Hàn Đông mới hoảng rồi, xưng tội, khẩn cầu đủ kiểu.
Cũng không phải là Triệu Hàn Đông không thích Tôn Thư Á, nhưng trong lòng lại ghim một cây gai. Tôn Thư Á là do anh ta cướp từ tay Lục Trạch, anh ta biết thật ra đối phương tán thưởng Lục Trạch hơn nên sẽ thường xuyên hoài nghi cậu ta vì quyền thế mới đến với mình. Lưu luyến bụi hoa cũng là giả, chỉ vì muốn thăm dò địa vị của mình trong lòng Tôn Thư Á mà thôi. Nhưng anh ta lại không biết chuyện tình cảm không có chống chọi nổi dự dò xét.
Lúc này Tôn Thư Á đã thất vọng cực độ với Triệu Hàn Đông, nhưng cuối cùng vẫn tha thứ cho anh ta. Bởi vì cậu ta đã kiệt sức, không muốn tiếp tục dây dưa hay ồn ào gì nữa. Cùng nhau thì ở cùng nhau đi, coi như là thêm một khách trọ. Nửa đời sau của hai người vô cùng xa cách, tuy rằng ở cùng một chỗ, lại tương kính như "băng".
Có lúc, Tôn Thư Á cũng sẽ nghĩ nếu như lúc trước lựa chọn Lục Trạch thì liệu kết quả có khác hay không. Nghĩ xong lại lắc đầu bật cười, người không thể trở lại quá khứ, làm sao lựa chọn lần nữa?
Nhưng mà ngày nào đó tỉnh lại, cậu ta thật sự trở về quá khứ. Nhìn khuôn mặt trẻ trung phấn chấn trong gương, Tôn Thư Á nghĩ, có lẽ đến cả ông trời cũng muốn để cậu ta chọn lại một lần nữa.
Vì vậy cậu ta vào Thiên Thần từ sớm, yên lặng tiếp cận Lục Trạch. Hai tháng trôi qua, thái độ Lục Trạch đối với cậu ta bình thản như trước, không có thay đổi gì, nhưng Tôn Thư Á cũng không lo lắng. Bởi vì cậu ta biết, một tháng sau công ty sẽ rơi vào hoàn cảnh khốn khó, đến lúc đó cậu ta sẽ cùng Lục Trạch vượt qua cửa ải khó khăn, làm cho đối phương yêu cậu ta lần nữa.
Nhưng trước tiên cậu ta phải giải quyết tên người yêu chê nghèo hám giàu của Lục Trạch đi đã, cậu ta cũng không muốn lấy thân phận kẻ thứ ba ở bên Lục Trạch.
Đáng lẽ mọi thứ đều rất thuận lợi, Lục Trạch cũng bắt gặp Hướng Hàn nɠɵạı ŧìиɧ ở quán bar, cũng đã chia tay. Nhưng chẳng biết vì sao đột nhiên tình huống lại thay đổi? Thế mà Lục Trạch lại hồi tâm chuyển ý, không chỉ đưa Hướng Hàn đến bệnh viện mà quan hệ cũng tốt hơn xưa.
Ra khỏi bệnh viện, Tôn Thư Á nghĩ mãi cũng không ra, cậu ta tự thấy mình hiểu Lục Trạch rất rõ, nhưng lại không hiểu tại sao Lục Trạch lại tha thứ cho Hướng Hàn, rõ ràng anh là người không thể khoan dung kẻ phản bội. Lẽ nào... Hướng Hàn cũng trọng sinh?
Nghĩ đến khả năng này, sắc mặt Tôn Thư Á chợt biến đổi. Kiếp trước sau khi Hướng Hàn bị Triệu Hàn Đông đá, cậu cũng đã từng dây dưa với Lục Trạch lần nữa, mà lúc đó Lục Trạch không hề coi cậu ra gì. Nhưng bây giờ đã khác rồi, hai người chưa chia tay, nếu Hướng Hàn cũng trọng sinh, chắc chắn cậu sẽ giữ lấy Lục Trạch không buông.
Nếu Hướng Hàn không chia tay, làm sao cậu ta và Lục Trạch đến với nhau được? Không được, cậu ta phải nghĩ cách, để cho Lục Trạch nhanh chóng biết rõ bộ mặt thật của Hướng Hàn.