Chương 14: Bạn trai cũ tốt thí của nam phụ (14)

Một bên khác, đã được điều dưỡng mấy ngày ở bệnh viện, Hướng Hàn cũng phải xuất viện. Thật ra mấy ngày nay cậu đã muốn chuồn êm rồi, thế nhưng lần nào vừa bước ra khỏi phòng bệnh cậu cũng bị tên bác sĩ mặt lạnh kia trừng trở về.

Sau khi Lục Trạch làm xong thủ tục thì dẫn cậu rời khỏi bệnh viện. Ngồi lên xe, Hướng Hàn do dự nói: "Này, anh đưa tôi đến ký túc xá là được."

Lục Trạch liếc cậu một cái, sau đó quay đầu lại tiếp tục lái xe, vẻ mặt không hề thay đổi, làm như chưa nghe thấy.

Hướng Hàn ngượng ngùng nhấn mạnh: "Dù sao... Chúng ta đã chia tay."

"Cứ trở về rồi hẵng nói." Giọng điệu Lục Trạch nhàn nhạt, nghe không ra vui buồn.

"Ò." Hướng Hàn nhỏ giọng đáp.

Đợi đến khi về nhà, Hướng Hàn vừa ngồi xuống, Lục Trạch đã lấy một cuốn sổ nhỏ mở nó ra trước mặt cậu.

"Nếu em nhất quyết muốn chia tay, vậy thì chúng ta xem xem mấy tháng này tôi đã bỏ ra bao nhiêu cho em đã."

"Hả?"

Lục Trạch cầm bút gõ bàn, tốc độ nói vững vàng, vẻ mặt nghiêm túc: "Chúng ta đã ở cùng nhau gần sáu tháng, không xét đến tiền chi tiêu hàng ngày, ba lần đưa em tham gia các tiệc rượu, tiệc tối, mỗi lần đều đặt mua một bộ lễ phục, giá mỗi bộ khoảng ba trăm nghìn tệ, tổng cộng chín trăm nghìn tệ. Em tổ chức sinh nhật, đòi anh mua cho em một cái đồng hồ đeo tay, trị giá một triệu năm trăm nghìn tệ. Em mời khách ở khách sạn sang trọng hai lần, tất cả tiêu phí hơn hai trăm ngàn, ghi trên giấy tờ là tên tôi..."

"Ngừng ngừng ngừng." Hướng Hàn bị anh nói đến choáng váng đầu óc, lập tức cắt ngang: "Anh nói cho tôi số cuối thôi."

"Tổng cộng hơn hai triệu sáu trăm nghìn vạn, làm tròn cho em còn hai triệu rưỡi đấy." Mắt Lục Trạch mang ý cười, nói xong lại bổ sung: "Ngoài ra còn có số tiền ở trong thẻ ngân hàng, vì thẻ đã bị đóng băng, coi như không tính."

Hướng Hàn: "..." Nói đòi quà là đòi quà như vậy sao? Không, đây không phải trọng điểm!

"Tiểu Cửu, hai triệu rưỡi ở bên đây tương đương với bao nhiêu tinh tệ vậy, có dễ kiếm không?" Hướng Hàn nhanh chóng dò hỏi.

Hệ thống: "... Xét trên giá cả thì hai triệu rưỡi nhân dân tệ tương đương với hai triệu tinh tệ."

"Hai triệu?!" Hướng Hàn bật thốt lên, sau đó vẻ mặt đau lòng: "Có thể mua một cái nhà vệ sinh bên trong biệt thự ở tinh cầu Thủ Đô luôn rồi."

"Là hai triệu rưỡi." Lục Trạch nhấn mạnh, vả lại tinh cầu Thủ Đô là cái gì? Nó có phải là Đế Đô không?

Hướng Hàn đâu còn tâm tình để ý đến anh, cậu tiếp tục hỏi hệ thống: "Tiểu Cửu, tao nhớ mấy người nói đây là trò chơi, có thể nạp tiền không?"

Hệ thống: "... Xin lỗi, tạm thời không thể. Nhưng mà dẫu có thể nạp, trong tài khoản của Hướng tiên sinh ngài cũng không có tiền."

Cõi lòng Hướng Hàn lập tức nát thành mảnh vụn, lại hỏi: "Vậy mày nói tao phải làm sao bây giờ? Đây là do nguyên chủ nợ, không phải tao nợ."

Hệ thống: "Vì vậy mới cần ngài đến đây để thúc đẩy tình tiết phát triển đó."

Cầu viện không có kết quả, Hướng Hàn đành phải ngẩng đầu lên, lòng đầy hi vọng nhìn về phía Lục Trạch, hỏi: "Tôi trả quần áo, đồng hồ đeo tay lại cho anh được không?"

Lục Trạch mỉm cười lắc đầu một cái: "Quần áo làm riêng cho em, trừ em ra không ai mặc vừa cả. Còn đồng hồ đeo tay, bị em mang ra ngoài khoe khoang, ngày hôm sau đã mất."

Nói xong mày anh hơi nhíu lại, kỳ quái hỏi: "Lúc đó em khổ sở hơn nửa tháng, còn báo cảnh sát, em không nhớ rõ sao?"

"Ha ha, nhớ chứ, tất nhiên là nhớ. Ý tôi là... Sau khi tìm lại được sẽ trả lại anh." Nụ cười của Hướng Hàn cứng lại, trái tim cũng sắp nát thành bụi phấn rồi.

"Cũng được, cứ trả một triệu trước đã. Trả hết tiền, dù em có đi chỗ nào thì anh cũng không cản." Lục Trạch vô cùng sòng phẳng.

Vẻ mặt Hướng Hàn như đưa đám, nói: "Trên người tôi chỉ còn hai nghìn đồng."

"Vậy sao." Lục Trạch tỏ vẻ đồng tình, thế nhưng...

"Việc này đâu có liên quan đến anh? Dù sao em đã nói, chúng ta chia tay rồi." Anh cũng rất bất đắc dĩ mà.

Hướng Hàn cắn răng nói: "Sau khi chia tay còn muốn đối phương trả lại phí tiêu tốn lúc quen nhau, đây là biểu hiện vô cùng cực phẩm. Chắc chắn những người làm như vậy đều rất keo kiệt, tính cách cực kì kém cỏi."

Lục Trạch cũng không tức giận, ung dung thong thả giải thích: "Với người bình thường, hai triệu rưỡi nhân dân tệ cũng không phải là con số nhỏ. Còn với anh, hai triệu rưỡi cũng có thể để công ty phát triển hơn, không cần đi đường vòng, bước thêm một bậc thang. Em cũng biết tình huống của anh bây giờ, xe cũng đã đổi thành cái xe không đến trăm nghìn tệ rồi mà."

Hướng Hàn nhíu mày, Lục Trạch tiếp tục dụ dỗ: "Với lại, anh quen em là muốn sống đến hết đời, vì vậy mới sẵn sàng chi nhiều tiền cho em như thế. Bây giờ em lại không muốn sống đến cuối đời với anh, anh đầu tư mà không có kết quả, chẳng lẽ không nên rút tiền của mình lại sao?"