Chương 4: Cơ ngực săn chắc

Ngực hắn kịch liệt chấn động một chút, mặt Vưu Nhạc Nhạc dán trên ngực rắn chắc của hiển nhiên nghe được tiếng tim đập trên người nhảy lên từng cái, như tiếng trống đập vang thùng thùng.

“Đừng sợ.” Vưu Nhạc Nhạc cảm nhận được bàn tay lớn của Dụ Gia Chú đang sờ phía sau lưng cô trấn an, tiếng nói khàn khàn trầm thấp mang tính tính mê hoặc mặc danh.

Vưu Nhạc Nhạc ngây người một chút.

Giọng nói của hắn thật hay, có lẽ đây giống như mọi người sẽ hay nói là chỉ cần nghe cũng có thể mang thai.

Còn có...

Cả người hắn tràn ngập hơi thở hormone nóng bỏng, Vưu Nhạc Nhạc chôn trước ngực nam nhân nhìn cơ bắp trước mắt, cô có chút muốn sờ a! Bàn tay theo suy nghĩ trong đầu lập tức chạm lên cơ ngực Dụ Gia Chú.

Cơ ngực rắn chắc tràn ngập dụ hoặc như vậy Vưu Nhạc Nhạc cũng chỉ mới nhìn qua tạp chí và TV. Ngực hắn nóng bỏng cứng cáp, ngay giây sau Vưu Nhạc Nhạc lập tức phục hồi tinh thần. Cô nhanh chóng thu hồi bàn tay trên ngực hắn trở về, gương mặt nháy mắt như được luộc chín.

Xúc cảm ấm áp từ lòng bàn tay cô như dòng điện truyền vào toàn thân hắn, Dụ Gia Chú hô hấp trầm trọng, thân thể căng thẳng đến lợi hại: "Nhạc Nhạc, đừng chạm loạn."

Vưu Nhạc Nhạc cảm nhận được rõ ràng một đồ vật cứng rắn chống giữa hai chân cô, nháy mắt thân thể cô cứng đờ, một cử động nhỏ cũng không dám.

"Tôi không chạm." Vưu Nhạc Nhạc ngẩng đầu, ánh mắt mê ly lại vô tội.

Yết hầu Dụ Gia Chú hoạt động một chút, hắn cố gắng đem du͙© vọиɠ chính mình nuốt xuống. Đem khuôn mặt thỏ con mê người này đè lại, hai tròng mắt tối tăm nhìn xung quanh.

Đôi mắt kia phảng phất như ác lang đang tuần tra địa bàn của mình, hắn cảnh giác nhìn mọi người làm người khác không thể nhìn thẳng. Bị tầm mắt u ám của hắn nhìn khiến người khác không thể lui về sau.

Nam nhân khủng bố cảm giác áp bách thật sự là quá mãnh liệt.

Tuyên cáo chủ quyền, sau đó cảnh cáo mọi người, Dụ Gia Chú lúc này mới thu hồi tầm mắt: “Nơi đó bị cắt bỏ, xem ra hung thủ cùng người kia có thù riêng, không báo cảnh sát?”

Tầm mắt hắn đảo qua, chủ khách sạn vội vàng tiến lên, trưng ra một khuôn mặt khổ sở: "Bão tuyết hoạt động, đường núi bị bão tuyết ngăn cản, dây điện hẳn là cũng xảy ra vấn đề, điện thoại không có tín hiệu không thể kết nối được với bên ngoài."

“Di động tôi không có tín hiệu.”

“Tôi cũng vậy.”

……

Nháy mắt, không khí lập tức liền khẩn trương, trận bão tuyết lớn này khiến đường bộ tín hiệu đều xảy ra vấn đề, mọi người liền lâm vào sợ hãi tột độ.

Mọi người đều đang sốt ruột, Dụ Gia Chú lại nhàn nhạt nói tiếp: "Việc này vừa thấy chính là đang báo thù, bão tuyết cũng không biết khi nào dừng lại. Tôi phải đi về phòng nghỉ ngơi, ai cũng không được đến gần phòng tôi, tôi không tin bất luận kẻ nào các người."

Dụ Gia Chú cảnh cáo nói: “Ta sẽ ở phòng thiết trí bẫy rập, tránh cho hung thủ đại khai sát giới.”

Hắn ôm Vưu Nhạc Nhạc đi nhanh rời đi.

“Hung thủ nếu là một người trong số chúng ta, như vậy mọi người vẫn nên đừng ở một mình." Thanh âm từng chữ từng chữ nam nhân vang lên, "Tôi thấy mọi người vẫn nên tập trung bên nhau, đều đến đại sảnh ngủ đi."

“Tôi tán đồng.” Một giọng nói thanh thúy phụ họa, người vừa nói kia chính là một nữ nhân tóc ngắn sắc bén.

Vưu Nhạc Nhạc biết kịch bản như thế nào, kịch bản cũng là cái loại này. Bỗng nhiên đèn bị tắt điện, Dụ Gia Chú chế tạo sự hoảng sợ. Ở trong bóng tối, có người bị dao đâm vào ngực, có người bị dao lướt đùi, không khí lập tức khẩn trương.

Mười ba người lập tức chia làm vài hội, bọn họ đều không tin bất luận kẻ nào, chỉ nghĩ đến bản thân mình đầu tiên. Dụ Gia Chú cứ như vậy khiến mọi người phân tán, số người tử vong cứ như vậy dần tăng lên.

Mà lúc này mở miệng lên kế hoạch chính là hắn và cô, hai người bọn họ là người sống đến cuối cùng.

Trừ bỏ hai người, mặt khác còn chín người sống sót, có tới năm người khác ở phao suối nước nóng, một đôi cặp đôi nam nữ, còn có vợ chồng chủ khách sạn. Lúc này, mọi người đều thực tán đồng cái kiến nghị này đều sôi nổi nhìn về phía Dụ Gia Chú.

Dụ Gia Chú ôm lấy Vưu Nhạc Nhạc.

Đây là tất cả hắn an bài, nhưng lúc này, hắn lại là bỗng nhiên không nghĩ đến những người này trong đại sảnh nhìn Nhạc Nhạc. Nhạc Nhạc lớn lên thật sự quá mức xinh đẹp, trong tầm mắt mọi người, đặc biệt là những tầm mắt đó của nam nhân vẫn luôn thỉnh thoảng nhìn về phía Nhạc Nhạc.

Nhưng.. hắn lại không thể không gật đầu.

Vưu Nhạc Nhạc đồng tử co rúm lại, đột nhiên một tay đem Dụ Gia Chú ôm đến gắt gao: “Gia Chú, tôi sợ, anh... anh đừng buông tôi ra."

Chỉ cần cái ôm của cô cùng với đôi mắt lóng lánh kia nhìn chằm chằm hắn, vai ác liền không có biện pháp làm chuyện xấu.