Chương 5: Để ý thật lâu

Mọi người cuối cùng tập hợp ở đại sảnh, nhưng đều cảnh giác lẫn nhau, mọi người đều ở chính giữa đại sảnh phân tán.

Lúc này đã là 3 giờ sáng, mọi người ôm chăn mở to mắt chỉ nghĩ đến việc phải đợi đến hừng đông.

Vưu Nhạc Nhạc buồn ngủ cũng không dám ngủ, trên người cô bọc chăn dựa vào trong lòng ngực Dụ Gia Chú, đôi tay gắt gao ôm lấy ngực nam nhân. Tuy rằng ôm một cái không buông với nam nhân lần đầu gặp mặt, Vưu Nhạc Nhạc xầu hổ đến toàn thân đều nóng lên, cô hận không thể lập tức né xa ba mét lôi kéo chăn che lại chính mình.

Nhưng mà chỉ cần buông lỏng tay vai ác liền sẽ làm chuyện xấu, Vưu Nhạc Nhạc chỉ có thể dùng phương pháp này ôm lấy vai ác gắt gao không buông.

Cô ôm vô cùng chặt, Dụ Gia Chú xác thật không thể theo kế hoạch hành động.

Hơn nữa... Dụ Gia Chú lau đi nước mắt trên khóe mắt Vưu Nhạc Nhạc: “Mệt nhọc thì ngủ, yên tâm tôi sẽ bảo vệ em.”

Vưu Nhạc Nhạc lập tức đem đôi mắt mở lớn hơn nữa, lắc đầu: “Tôi không mệt.”

Dụ Gia Chú thở dài: “Nói bậy, rõ ràng mệt đến mức rơi nước mắt, hay là Nhạc Nhạc cảm thấy tôi là hung thủ, không dám ngủ, sợ ngủ bị tôi gϊếŧ, hả?”

Nam nhân tiếng nói khàn khàn sâu kín vang lên, cả người Vưu Nhạc Nhạc nháy mắt liền thanh tỉnh, đồng tử cô co rúm lại, thân thể cũng theo đó run lên: “Tôi.. Tôi không cảm thấy như vậy.”

Vưu Nhạc Nhạc thân thể phát run: 【Như thế nào bây giờ, vai ác có phải cảm thấy tôi chướng mắt hay không, gây trở ngại hắn làm việc, muốn gϊếŧ chết tôi.】

Vưu Nhạc Nhạc sợ thật sự, mắt hạnh mở cực lớn, không chớp mắt nhìn Dụ Gia Chú, sợ một khi nhắm mắt vai ác lại đột nhiên hành động, vươn nanh vuốt hung hăng cắn đứt yết hầu cô, đem cô nuốt ăn vào bụng.

Vưu Nhạc Nhạc nhìn mặt Dụ Gia Chú, càng nghĩ càng cảm thấy sợ hãi, cả người run rẩy liên hồi, môi run run, hốc mắt phiếm hồng, nước mắt lưng tròng.

Hệ thống nhìn thoáng qua giá trị động tâm của vai ác, giá trị động tâm: 80.

【Nhạc Nhạc đừng sợ, hắn sẽ không thương tổn cô. 】

Cảm nhận chân thực cô sợ hãi như thế, Dụ Gia Chú hơi giật mình, hắn chợt cười ra tiếng, hắn vươn tay phải sờ sờ đầu Vưu Nhạc Nhạc, ngữ khí ôn nhu cực kỳ: “Mít ướt nhỏ, tôi chỉ ví dụ, như thế nào lại sợ thành như vậy.”

Đèn điện ngay lúc này tối sầm.

Vưu Nhạc Nhạc nháy mắt hoảng sợ hô: “Không, không được. Gia Chú, đừng.. đừng gϊếŧ tôi, tôi sợ đau huhu.”

Cô gái nhỏ nức nở kêu, tay nhỏ lại gắt gao ôm lấy hắn. Dụ Gia Chú nâng cánh tay hơi dừng giữa không trung, hai tròng mắt đột nhiên u ám.

Dụ Gia Chú vòng tay ôm Vưu Nhạc Nhạc, đem người con gái ấn ở trong lòng ngực mình, cánh môi cọ xát bên tai Vưu Nhạc Nhạc: “Nhạc Nhạc đây là đã biết chút việc gì sao?”

Bằng không, như thế nào sẽ hô lên đừng gϊếŧ cô.

Dụ Gia Chú cắn vành tai Vưu Nhạc Nhạc, hô hấp nóng rực phun ở cổ cô, nói nhỏ: “Nếu biết, vì cái gì không chạy, còn ôm chặt chẽ như vậy?”

Tiếng kêu hoảng sợ hết đợt này đến đợt khác phát ra xung quanh, giọng nói của Dụ Gia Chú trầm thấp được bao phủ trong tiếng kêu ở đây, nhưng lại phóng đại bên tai Vưu Nhạc Nhạc.

Đôi tay Vưu Nhạc Nhạc cong lại, cô vừa sợ vừa ủy khuất.

Cô cũng không nghĩ ra a, nhưng.. chính là so với cái chết thì cô càng sợ phòng tối hơn.

Căn phòng tối tăm không một tia ánh sáng, duỗi tay cũng không thấy được gì. Một mảng trống vắng, cảm giác cứ như thể chi còn chính mình tồn tại, quá mức dọa người.

Vưu Nhạc Nhạc oán hận cắn bả vai Dụ Gia Chú: “Anh không thể ngồi tù, tôi không muốn anh ngồi tù, như vậy tôi chỉ còn một mình.”

Cô nói được chân tình thực lòng chính mình, trong đó chứa tia ủy khuất nghẹn ngào.

Dụ Gia Chú ngẩn ra, hắn không nghĩ tới Vưu Nhạc Nhạc sẽ nói như vậy. Trái tim đột nhiên nhảy lên, yết hầu Dụ Gia Chú như có sỏi đá: “Em trước kia quen biết tôi?”

Bằng không sao có thể quan tâm hắn như vậy.

Lời nói vừa nói ra, có lẽ là sợ hãi tới cực điểm, có lẽ là bất chấp tất cả. Vưu Nhạc Nhạc nói từng chữ một: “Đả thương đối thủ một ngàn tự tổn hại bản thân 800, này không đáng, bọn họ là kẻ xấu, vì kẻ xấu huỷ hoại tương lai chính mình thật sự là quá không đáng.”

Dụ Gia Chú xác định được một chuyện, cô gái nhỏ biết rõ hắn.

Có lẽ cô ấy không phải vào nhầm khách sạn, mà là cố ý đến, vì chính hắn mà đến.

Cô là ai?

Dụ Gia Chú chắc chắn, nếu hắn quen biết Vưu Nhạc Nhạc, hắn khẳng định sẽ không quên.

Nhưng mà Dụ Gia Chú cảm thấy, Nhạc Nhạc nhát gan như vậy, lại dễ thẹn thùng như thế, không dám xuất hiện trước mặt hắn cũng là có khả năng. Cô đã ấp ủ dũng khí lớn bao nhiêu mới có thể đến đây, mới có thể liều chết mà đến.

Cô để ý đến hắn nhiều như đến mức nào, trái tim Dụ Gia Chú bỗng nhiên đập nhanh liên hồi, kích động ở lòng ngực chua xót không biết từ đâu nổi lên.

Hóa ra, đây là cảm giác được người khác toàn tâm toàn ý để ý.

Sung sướиɠ đến mức làm hắn muốn hét to, làm máu cả người hắn sôi trào.

“Em nói đúng.” Dụ Gia Chú thỏ thẻ nói, tình ý kích động, làm hắn nhịn không được muốn hôn hôn cô gái nhỏ.

Hôn môi có lẽ là đáp trả sự để ý của cô đã chú ý đến chính mình thật lâu.