Chương 1: Dụ hoặc cực hạn

Vưu Nhạc Nhạc mở mắt ra, không biết khi nào bản thân đã đứng trên một cái hành lang. Xung quanh hành lang treo đầy các loại l*иg kính khung ảnh, một căn phòng cách đó không xa đang có nhiều người đứng.

【Nhạc Nhạc, cô đã đi vào thế giới thứ nhất, thời gian hiện tại: Ở khách sạn xa hoa trong đêm, mọi người bị tiếng kêu thảm thiết bừng tỉnh, cùng nhau đi tới căn phòng nơi có tiếng kêu kia.】

Nghe được câu chuyện từ hệ thống, thân thể Vưu Nhạc Nhạc không khỏi có chút co rụt.

Cô nhớ rõ, người kia là bị cắt côn ŧᏂịŧ, đầu bị ấn trong bồn tắm người sống sờ sờ tức khắc chết đi.

Vưu Nhạc Nhạc cắn cắn cánh môi, sợ hãi khiến trong mắt cô dâng lên ánh nước, cô run bần bật nói: "Này... vai ác này đã gϊếŧ người, còn cứu vớt như thế nào nữa chứ?"

Tay dính máu tươi, dù thế nào chắc chắn cũng đi tù a!

【Người tử vong đầu tiên không phải hắn gϊếŧ.】 hệ thống trấn an cô: 【Vai ác mới không làm kẻ thù chết dễ dàng như vậy, hắn hiện tại còn chưa động thủ đâu!】

Nhưng, nhưng mà...

Những người chết sau đó, người nào không phải đang sống sờ sờ mà bị tra tấn đến chết chứ! Cảm giác đang sống lại trơ mắt cảm nhận được các loại trừng phạt thảm thiết.

Hệ thống dù an ủi hay trấn an cô như thế càng khiến Vưu Nhạc Nhạc sợ hãi hơn.

Tức khắc trên người truyền đến một trận lạnh lẽo. Vưu Nhạc Nhạc quay đầu, nam nhân mặc áo sơ mi màu tím đi qua người cô.

Hắn mang theo chiếc kính gọng vàng, nửa tóc dài dùng dây buộc tóc buộc lên, dù vậy cũng không có vẻ nữ tính nà. Cả người hắn là khí chất ung dung kiêu ngạo, phảng phất như kỵ sĩ từ giữa thế kỉ đi ra.

Người như vậy, một chút cũng không tưởng tượng được hình ảnh hắn cầm dao, khóe miệng nhếch lên nụ cười từng chút từng chút chém đứt tay chân người.

Đúng vậy.

Người này chính là vai ác.

Vưu Nhạc Nhạc hô hấp không khỏi cứng lại, cả người cũng không dám động.

【Nhạc Nhạc, cô nhanh chạy đến gần a, bằng không chờ đến lúc vai ác động thủ, đến lúc đó kết cục vai ác sẽ không thể thay đổi.】

Vưu Nhạc Nhạc hít sâu, hai chân nhũn ra.

【Nhạc Nhạc, hành động.】

Bị lời này nhắc nhở, nghĩ đến cảnh tượng hắc ám tĩnh lặng không ngừng, không có tiếng động càng thêm đáng sợ. Vưu Nhạc Nhạc tự cổ vũ bản thân mình nhấc chân đi lên.

Nhưng... cô quá mức sợ hãi, hai chân cũng không tự giác mà nhũn ra, chân trước chạm chân sau khiến cô bỗng nhiên bị lảo đảo té sấp về phía trước.

Dụ Gia Chú đã sớm cảm giác được phía sau có tiếng bước chân, hắn tạm dừng bước chân quay người lại, đột ngột thấy được tiểu nữ nhân trên người mặc váy ngủ ren màu đen ngã về phía hắn.

Cổ áo váy ngủ ren là hình chữ V, vải ren phía tren đem vυ" cô gái bao bọc lấy, nhưng bởi vì là vải ren được làm sơ sài nên cặρ √υ" kia liền có chút lúc ẩn lúc hiện.

Mà dưới người cô gái là làn váy có chút mỏng manh xuyên thấu chỉ dài đến bắp đùi, chân dài mảnh khảnh xinh đẹp của cô gái hình thành dụ hoặc cực hạn.

Nhưng cô càng dụ hoặc xen chút nóng bỏng thì đôi mắt lại càng tương phản bấy nhiêu.

Đó là một đôi mắt cực kỳ thanh thuần trong suốt, như những vì sao lấp lánh trên bầu trời đêm, sáng ngời có thần.

Mà lúc này, trong hai mắt lại chứa đựng đầy sự sợ hãi.

Nơi này sao lại có người như vậy được chứ?

Đáng lẽ những người ở đây tất cả đều là người cặn bã xã hội, như thế nào có thể xuất hiện người trong trắng thuần khiết như vậy?

Bởi vì hơi thở cô gái sạch sẽ, Dụ Gia Chú theo bản năng đem cô ôm lấy. Hắn ôm lấy eo cô, nữ nhân nháy mắt liền ghé vào ngực hắn, hiện giờ kề sát bên nhau.

Dụ Gia Chú có thể rõ ràng nghe được trái tim cô đang bang bang nhảy lên, theo từng tiếng nhảy lên, hô hấp cô gái cũng có chút dồn dập.

Vưu Nhạc Nhạc kinh hoảng ngẩng đầu, nhào vào trong lòng ngực vai ác làm trong lòng cô sợ tới mức muốn mạng, lại không thể không nỗ lực nắm chặt cơ hội này giữ chặt hắn.

“Cảm, cảm ơn anh. Nếu không có anh có lẽ tôi té ngã mất." Vưu Nhạc Nhạc ngửa đầu, nhút nhát sợ sệt nói, “Cái đó, tôi có thể đi theo anh không? Tiếng kêu thảm thiết vừa rồi thật đáng sợ, tôi đi một mình hơi sợ."

Nữ nhân ngẩng khuôn mặt nhỏ chỉ bằng bàn tay to nhìn lên hắn, hai mắt đẫm lệ mông lung, chọc người thương tiếc.

Bởi vì động tác ngửa đầu, cổ trắng nõn thon dài tinh tế hiện rõ mồn một, trên da cổ còn hiện mạch máu màu xanh lá đang di chuyển. Phảng phất chỉ cần dùng tay liền dễ dàng nắm giữ sống chết của cô, mang cho người khác một cảm giác dụ hoặc khống chế cực hạn.

Dụ Gia Chú hơi hơi híp mắt, đôi mắt lập tức sâu thẳm.