Quyển 1: Chủ mẫu muốn làm quả phụ - Chương 2

“A…… Đau…… Đau quá……”

Tô Yên vừa mới tiến vào thế giới mới liền nghe được một tiếng rêи ɾỉ kêu đau.

Nàng không khỏi ngước mắt nhìn xem tình cảnh xung quanh.

Mặt đất trước mắt có chút hỗn loạn, một tách trà bằng sứ trắng viền vàng vỡ vụn khắp nơi, nước trà cũng chảy ra đầy đất.

Một nữ nhân ăn mặc tinh xảo, gương mặt được trang điểm cực kỳ tỷ mỉ, lúc này nàng ta đang có vẻ suy yếu kêu đau, hai chân rụt rụt tránh đi nước trà rồi đột nhiên từ trên ghế ngã ngồi xuống, nháy mắt đã nửa lăn ngã xuống đất.

Cũng không biết là may mắn hay là thế nào —— lúc té ngã lại rất may mắn tránh đi mảnh vụ đầy đất……

Váy đỏ tản ra, hai cánh tay đang che lại phần bụng nhìn qua vẫn rất bằng phẳng..

Rõ ràng trong miệng kêu đau nhưng trên mặt lại là dáng vẻ yếu ớt mị hoặc như một đóa hoa nhỏ bị dính nước mưa, nếu như có nam nhân nào nhìn thấy chắc sẽ hận không thể đặt trong lòng bàn tay mà đau lòng.

“Chủ tử!”

Một nha hoàn đứng bên cạnh lập tức hô to nhào tới, một bên lo lắng dùng khăn lau cái trán cũng không hề có mồ hôi của nữ nhân kia, một bên lại vội vàng quay lại lớn tiếng với một tiểu nha hoàn khác gần đó.

“Còn không mau đi mời lão gia! Nếu chủ tử chúng ta có việc gì thì.........!”

Tiểu nha hoàn dường như là đã sớm chuẩn bị tốt, vừa nghe vậy liền cất bước chạy đi, thẳng tắp chạy ra hướng sân trước.

“A, bụng ta đau quá…… hài tử của ta……”

Nữ nhân đang ngã kia dù đã có một nha hoàn đến chăm sóc lại không hề có ý định đứng dậy, chỉ một lòng một dạ bi thương mà nhỏ giọng nức nở.

Thật là kỷ xảo thuần thục mà!

Trang điểm tỉ mỉ đậm nét đến vậy lại nức nở một hồi cũng chưa tổn hại.

Tô Yên lúc này cũng đã phản ứng lại, nhìn cảnh vật quen thuộc lại có chút xa xôi trước mắt nàng cũng hơi bất ngờ, thì ra đã quay lại thế giới mà nàng sinh sống.

“Hệ thống” cũng không báo trước cho nàng, không biết là trùng hợp hay là nó không nói, nhưng không sao cả, ở đây nàng không cần cốt truyện, mà nàng cũng không còn là Tô Yên của ngày xưa.

Tình cảnh trước mắt này nàng vẫn còn nhớ.

Chẳng qua lần đó diễn ra cảnh này là gặp được một Tô Yên tâm địa mềm mại, sau đó bị tiện nhân giỏi diễn kịch này hãm hại một trận.

Nói đến từ đầu cũng là lúc đó bản thân qua mức mềm lòng lại ngây thơ ngu ngốc.

Nàng vốn là một tiểu thư danh môn dòng dõi nhiều đời thanh liêm, phụ thân lại là Nội Các đại học sĩ, lúc trẻ vô tri đã bị một học trò dưới tòa của phụ thân tiếp cận, Tiếu Tịch Kỷ dựa vào vẻ ngoài thư sinh tuấn tú đường hoàng cùng vài câu nói dễ nghe, mấy lời hứa hẹn cảm động đến mức nàng đáp ứng chuyện chung thân.

Mà ngay lúc đó Tiếu gia bất quá xem như một gia đình tầm trung bình thường.

Bởi vì tầng quan hệ thông gia này mà Tiếu Tịch Kỷ chỉ dùng ba năm liền chen chân vào một vòng quan lại ở kinh thành, từ một tiến sĩ mới thi đậu không có tiếng tăm gì đến khi vớt được một chức lang trung trong Thanh Lại Ty của Lại Bộ, công việc liên quan đến khảo sát thăng giảm và điều động chức vị, tuy phẩm cấp không cao nhưng lại có nhiều cơ hội để kiếm lợi, là một công việc béo bở.

Mà trong ba năm này, bụng của Tô Yên vẫn luôn không có động tĩnh.

Lão phu nhân của Tiếu gia, tức mẹ chồng lúc đó ba lần bốn lượt muốn nạp thϊếp.

Cuối cùng Tiếu Tịch Kỷ bày ra dáng vẻ đau khổ, ta yêu nàng nhất nhưng lời cha mẹ không thể cãi lại, hết thảy đều là bị ép bất đắc dĩ mà thôi, sau đó đem hồng nhan tri kỷ ở bên ngoài là Lâm Thiến nâng về nhà.

Tô Yên nghĩ đến đây không khỏi hơi nhìn lại trước mắt, tiện nhân đang ngồi trên đất chính là Lâm Thiến, nàng trước kia có bao nhiêu ngây thơ ngu xuẩn, mắt lại mù mới không nhận ra ả ta rêu rao đến vậy.

Một thϊếp thất lại dám mặc váy đỏ rực, mang giày đỏ!

Một thϊếp thất, lại được nha hoàn gọi là “chủ nhân”!

Cả người còn mang đầy trang sức quý giá tinh xảo.

Hẳn là ở sau lưng cùng Tiếu Tịch Kỷ tình chàng ý thϊếp lại thề non hẹn biển vô số nên không cần e dè gì, chờ sau khi xử lý nàng sẽ quang minh chính đại ngồi lên vị trí vợ cả đi?

Trong trí nhớ chính là một màn này bắt đầu hết thảy.

Ả ta làm bộ làm tịch lại đây thỉnh an, vừa mới ngồi xuống liền bưng tách trà được nha hoàn dâng lên, nước trà kia vẫn còn bốc khói nghi ngút tất nhiên không thể uống được.

Nhưng cố tình ả ta có thể uống đến bụng đau té ngã trên mặt đất, công phu thật là lợi hại……

Mà nha hoàn bên kia tất nhiên cũng đã thương lượng tốt, vừa thấy người ôm bụng kêu đau không lo đi mời đại phu mà lại chạy đi gọi Tiếu Tịch Kỷ tới.

Lúc đó Tiếu Tịch Kỷ đúng là vừa nghe tin đã chạy nhanh đến, nhìn thấy người trong lòng đau đến nức nở, vành mắt đều đỏ làm sao chịu nổi.

Tiểu tiện nhân lúc này cũng bắt đầu rớt thật nhiều nước mắt, dưới váy cũng đúng lúc tràn ra vết máu.

“Hài tử, Tịch Kỷ, con của chúng ta không còn……”

“Thiến Nhi đau quá……”

Tiếu Tịch Kỷ lúc này cũng không thèm làm ngụy trang, nhưng lại lo lắng người trong lòng nên chỉ âm u liếc nàng một cái sau đó ôm người chạy đi.

Chuyện sau đó tự nhiên mà thành, đại phu tới khám liền ra kết quả bị người bỏ thuốc, sẩy thai suy yếu cần tịnh dưỡng hồi lâu.

Mà nàng tất nhiên bởi vì tàn nhẫn độc ác, lòng dạ hẹp hòi bị mọi người chỉ trỏ, sau đó cứ vậy bị đưa đến nhốt trong một sân vắng, có thể tùy thời bị hưu.

Nhưng có lẽ có người không thấy đủ, Tô Yên một giấc ngủ dậy lại nhận ra bản thân đang trần trụi cùng một người nam nhân nằm cùng nhau.

Mà người kia cũng không hề xa lạ, chính là một thị vệ do nhà mẹ đẻ phái lại đây, sợ nàng một mình ở nhà chồng chịu khi dễ.

Thị vệ tên là Triệu Tân, là một người mạnh mẽ chính trực luôn làm tròn phận sự.

Hắn lúc ấy hôn mê bất tỉnh, rõ ràng cũng đã trúng thuốc.

Tô Yên của lúc đó vô cùng hoảng sợ, Triệu Tân là thân tín do nhà mẹ đẻ phái lại đây, tuy rằng lúc gả con gái đi lại có một thị vệ cao lớn đi cùng có chút không ổn, nhưng khi đó Tiếu Tịch Kỷ e ngại Tô gia mặt mũi cũng vui vẻ tiếp thu.

Bất quá vì tị hiềm, nàng chưa bao giờ để đối phương tiến vào sân trong, cũng giao quyền để Tiêu gia an bài, cho nên từ sau khi thành thân cũng chưa từng gặp lại.

Hết thảy đều bị tính kế rất tốt, nàng vừa quấn chăn ngồi dậy thì Tiếu Tịch Kỷ đã phá cửa xông vào.

Vì thế thuận lý thành chương, không có con nối dõi lại thêm mưu hại con nối dõi của trượng phu vốn là có thể hưu thê, lúc này lại bị “bắt gian trên giường”, Tiếu gia lập tức bỏ qua ý định hưu thê, đưa “gian phu da^ʍ phụ” lên quan phủ.

Kết quả nàng và Triệu Tân cùng bị phán dìm sông mà chết, nàng lúc này trở lại nhưng còn người kia..........

Trong lòng nghĩ ngợi rất nhiều nhưng thời gian bên ngoài cũng chỉ là trong giây lát.

“Hệ thống” lúc đó không trực tiếp đưa nàng về thế giới của mình, không biết là do trình tự hay là sợ nàng vừa nhìn thấy người liên nhào lên gϊếŧ chết đôi tra nam tiện nữ kia.

Nàng không còn là Tô Yên của khi đó, nhưng mà....chết một thϊếp thất nhỏ nhoi cũng không phải chuyện gì lớn.

Tô Yên chỉ hơi mỉm cười nhìn qua: “Tiểu Thiến Nhi, đây là làm sao?”

Giọng nói nhẹ nhàng thậm chí có chút ôn nhu, lại nghe ra rõ ràng làm bộ làm tịch khiến Lâm Thiến đột nhiên rùng mình một cái.

“Phu nhân, sao người có thể như vậy, trong bụng Thiến Nhi chính là cốt nhục của Tịch Kỷ……”

Lâm Thiến bày ra vẻ mặt không thể tin nổi lại đau thương lên án, rồi lại nhanh chóng cúi đầu nháy mắt với nha hoàn bên người, sao còn chưa mời người đến!

“A, cốt nhục sao?”

Tô yên đột nhiên đứng lên, bước vài bước đến trước mặt Lâm Thiến, vẻ mặt bình tĩnh từ trên cao nhìn xuống.

“Ta làm sao biết trong bụng ngươi có thật hay không? Cho dù có……”

Nàng nghĩ đến gì đó, đột nhiên cười khẽ một tiếng: “Cho dù có, ai biết rốt cuộc có phải của Tiếu Tịch Kỷ hay không?”

Chữ cuối hơi nhẹ nhàng kéo dài, làm người nghe cảm thấy cực kỳ quái lại.

Lâm Thiến còn đang bất ngờ với chủ mẫu ngày thường hiền lành đột nhiên thay đổi phong cách, thì đã nghe đối phương nhàn nhạt một câu.

“Lâm Thiến không an phận, lòng mang ý xấu đυ.ng chạm chủ mẫu……”

“Cái, cái gì? Ta không có, ngươi đừng nói bậy!”

“Người tới, thi hành gia pháp.”