Chương 013

Phó Lâm đưa Thụ Tiểu Đào về đến nhà, hắn chào tạm biệt em rồi đi về nhà hướng ngược lại. Đi được một khoảng cách khá xa nhà của Thụ Tiểu Đào hắn mới lấy điện thoại ra, gọi quản gia tới đón.

Đợi một lúc, trước mặt Phó Lâm xuất hiện một chiếc xe Rolls Royce sang trọng, đắt tiền.

Phó Lâm thản nhiên mở cửa, bước lên ô tô trước những con mắt hâm mộ của mọi người xung quanh. Xe bắt đầu lăn bánh, biến mất thật nhanh trước sự chứng kiến của mọi người.

"Wow, đây là lần đầu tiên tớ thấy chiếc xe Rolls Royce ngoài đời luôn đấy!" Một người ngạc nhiên nói.

Hai cô bạn thân đi cùng nhau thảo luận về anh chàng vừa lên xe: "Cái anh vừa rồi đẹp trai ghê đã thế còn đi xe đắt tiền nữa~"

"Ước gì chồng tương lai của tao cũng giống như anh ấy!"

Cô bạn bên cạnh nói lại ngay: "Khϊếp, với cái tính của mày thì chó nó mới lấy."

"Mày có khác gì tao đâu mà nói!"

...

Trên xe, Phó Lâm đang lướt internet. Đang lướt chợt hắn dừng lại, không biết thấy gì mà hắn lại nở một nụ cười.

Phó Lâm gọi điện thoại, hắn nói với đầu bên kia: "Bonjour, je souhaite commander une paire de bagues sur mesure..."

Hắn kết thúc cuộc nói chuyện, ý cười trên môi hắn càng sâu.

Quản gia là một người làm lâu năm cho gia đình nhà Phó Lâm, ông yêu thương hắn như đứa cháu trai của mình vậy.

Thấy hắn hiếm khi vui vẻ như thế, ông liền hỏi: "Thiếu gia có chuyện gì à? Tôi thấy cậu hôm nay rất vui vẻ, từ lúc lên xe đến giờ cười suốt thôi."

"Cháu đang thích một người, hôm nay bọn cháu đã thân thiết hơn ạ." Phó Lâm cũng không dấu diếm, hắn nói với quản gia của mình.

Quản gia bất ngờ sau đó liền vui vẻ: "Thật không? Vậy thì khi nào cháu nhớ phải ra mắt giới thiệu với người trong nhà đấy. Ông bà chủ luôn lo lắng thiếu gia sẽ một mình cả đời, giờ biết tin này chắc chắn sẽ vui mừng lắm!"

Phó Lâm cũng đồng ý với ý kiến của quản gia, hắn biết rõ ba mẹ của hắn luôn lo lắng cho hắn, giới thiệu cho hắn rất nhiều cô gái tốt nhưng hắn không có hứng thú.

Ba mẹ hắn dần dần cũng không giới thiệu cho hắn nữa.

Có lần mẹ hắn gọi riêng gặp hắn trong phòng.

Bà ngập ngừng, thận trọng hỏi hắn: "Lâm à, có phải con không thích phụ nữ không?"

Nghe câu hỏi của mẹ, Phó Lâm khó hiểu nhìn bà.

Bà không thấy hắn trả lời, tự cho là đã đoán đúng, bà nhẹ nhàng cầm tay hắn, nói: "Thích người cùng giới không phải là điều sai trái. Nếu nửa kia và con thật lòng yêu thương nhau thì ba mẹ cũng không ngăn cản hai đứa làm gì."

"Con cũng lớn rồi mà cha mẹ thì già cả, chỉ sợ với tính cách của con thì sẽ phải sống một mình cả đời."

Phó Lâm nhìn nếp nhăn trên khuôn mặt bà, tim hắn như có một tảng đá nặng đè lên, giọng hắn khàn khàn: "Con không biết con thích phụ nữ hay là đàn ông nữa. Con không có cảm giác gì khi đứng gần họ, không có cảm xúc mãnh liệt như con tưởng tượng..."

"Có lẽ con sẽ không thích ai đâu ạ."

Nước mắt bà lăn dài, nghẹn ngào khóc, Phó Lâm ôm chặt bà vào lòng, im lặng an ủi bà.

Quay lại với thực tại, Phó Lâm cười nhẹ: "Cháu chắc chắn sẽ mang em ấy về ra mắt với mọi người!"

...

Đến ngày đi du lịch...

"Các em chuẩn bị đầy đủ chưa?"

"Rồi ạ!"

"Vậy chúng ta xuất phát thôi!"

Các học sinh hào hứng hô to: "Yeah!!"

Chiếc xe từ từ lăn bánh, những cảnh vật bên cửa sổ vụt qua nhanh chóng, các học sinh lấy trò chơi, đồ ăn vặt ra.

Khung cảnh trên xe ồn ào nhốn nháo, thầy giáo nhìn nụ cười trên môi của từng học sinh thì cũng vui lây.

Tuổi học trò thật tốt!

Cậu bạn bàn trước của Thụ Tiểu Đào ngồi cùng em, cậu bạn đang dạy em chơi game free fire.

Cậu bạn vừa chơi vừa nói không ngừng: "Cậu tiến lên phía trước đi. Có địch kìa, bắn đi!"

"Hồi máu nhanh!"

"A, chết tiệt!!"

Trên màn hình của Thụ Tiểu Đào hiện hiện một chiếc hòm xác, em ngơ ngác nhìn chiếc hòm ấy.

Cậu bạn thấy Thụ Tiểu Đào buồn rầu(?), cậu bạn vỗ vai an ủi em: "Cậu không cần phải buồn đâu! Lần đầu chơi ai cũng vậy hết á, hồi lần đầu tiên tớ còn không gϊếŧ được một tên địch nào đâu, cậu gϊếŧ được một tên là quá giỏi rồi."

"Chúng ta chơi thêm mấy ván nữa đi!"

"Ừm." Em đáp lại.

Hai tiếng sau...

Các học sinh bắt đầu mệt mỏi, chơi nhiều thì cũng phải cảm thấy chán, có học sinh hỏi thầy giáo: "Thầy ơi, còn bao nhiêu phút nữa là đến nơi ạ?"

Thầy giáo nhìn đồng hồ trên tay, tính toán xem còn bao nhiêu, thầy mỉm cười thật tươi, nói cho các học sinh thân yêu: "Còn khoảng 180 phút nữa là đến nhé các em~"

"180 phút tức là 2 tiếng rồi!"

"Sau lâu thế thầy, thân thể em không chịu nổi đâu!"

Thầy giáo cầm điều khiển tivi, bật một bài nhạc dễ ngủ, thầy bảo học sinh nếu mệt thì cứ ngủ đi, khi tỉnh dậy là sẽ đến nơi đấy liền.

Học sinh trên xe đành làm vậy, có mấy người thông minh nên cầm theo cả gối, chăn đi để ngủ. Cậu bạn bàn trên không mang nên ngủ không được, Thụ Tiểu Đào bèn cho cậu bạn mượn gối và chiếc bịt mắt.

Cậu bạn bàn trên mừng rỡ, rối rít cảm ơn em, cảm thán em thật cẩn thận, chu đáo.

Thật ra Thụ Tiểu Đào cũng không biết nên mang cái gì đi, nhờ Thống Thống nghiên cứu trên "Cẩm nang đi du lịch", nó nhắc nhở, giúp đỡ em.

Thụ Tiểu Đào bảo không có gì, em nằm dựa lên ghế để ngủ...

________________________________

Lời của tác giả: Mình sử dụng google dịch nên ngữ pháp của tiếng nước ngoài đó không biết có đúng không nữa, có gì mong mọi người thông cảm ToT~