Kỳ thật chuyện này cũng không thể trách nàng, nàng từ nhỏ đã mồ côi mẹ, lớn lên bơ vơ trong nhà cho đến năm mười tuổi, mặc cảm cùng tính cách nhát gan cơ hồ đã ăn sâu vào trong xương tủy. Mặc dù đã được Lý Yến tự mình giáo dưỡng 5 năm nhưng vẫn khó có thể thay đổi.
“Đủ rồi—” Thiên Tử trầm giọng khẽ quát, môi mỏng mím chặt, Thẩm Yến Thanh vốn quen thuộc với hắn, liền biết bệ hạ đã thực sự tức giận.
Ánh mắt sắc bén kia quét qua trên mặt các phi tần, lạnh như băng nói: “Thân là Quý phi địa vị cao lại vô lễ trước mặt hoàng thượng, thật là sỉ nhục hoàng thất!"
Lời này tương đối nghiêm túc, các phi tầng sắc mặt đều tái nhợt, Hoàng Hậu trong lòng thắt lại, nàng quỳ xuống nhận tội: "Hoàng thượng bình tĩnh, là do thần thϊếp quản giáo không nghiêm."
“Nếu đã như vậy, Hoàng hậu nên tự mình suy xét, việc hậu cung tạm thời giao cho Thục phi lo liệu ” Hoàng đế đứng dậy phất tay áo, ánh mắt lạnh như băng dời khỏi người Hoàng Hậu “Về phần các ngươi, tất cả đều bị cấm túc ba tháng, sau khi học kỹ quy cũ trong cung mới cho phép ra ngoài gặp mặt người khác”.
Thật là một trò hề, một trò hề nhằm tước đoạt quyền hành trong cung của hoàng hậu, không ai có thể nghĩ rằng bệ hạ lại xử lý nghiêm minh đến như vậy. Có thể là tìm lý do để Thục phi đoạt quyền. Trong khi mọi người đang căng thẳng, không ai chú ý đến cô gái nhỏ xinh đẹp đang lén lút rơi nước mắt được đại thái giám bên cạnh bệ hạ đỡ ra khỏi sảnh.
Hi Thuần trước đó chỉ cảm thấy xấu hổ, nhưng sau khi khóc một lúc lâu, cái đầu đờ đẫn của nàng cuối cùng cũng trở nên sợ hãi.
Trước khi vào cung, Lý Yến đã ôm nàng dạy nàng từng lời nói khi đứng trước Hoàng thượng, muốn nàng phải trở nên khéo léo, hào phóng,dễ gần.
Đó chính là phong thái của một người có địa vị. Bây giờ mọi thứ rối tung lên, nàng không biết Lý Yến sẽ trừng phạt nàng như thế nào! Khi còn nhỏ hắn thích đánh tay nàng, lớn lên lại bị đánh vào mông, nhưng điều nàng sợ nhất là Lý Yến bày ra khuôn mặt lạnh lùng với mình.