Đã ngồi trong phòng học, Kiều Nhưng vẫn chưa hoàn hồn lại.
Vừa mới nãy, diễn biến tâm lý của Tống Ca Nhiên thật sự quá kỳ quái, khiến cô không thể không tò mò nguyên do.
“Cầu Cầu, mi nói xem, Tống Ca Nhiên không muốn tới lớp ôn thi nên mới muốn tìm một cái cớ, sau đó ta lại vừa hay trở thành cái cớ đó, có phải hay không?”
Bởi vậy mà khi cô nói muốn chuyển lớp, mất đi cái cớ, Tống Ca Nhiên mới tức giận?
Cầu Cầu: “…”
Thiếu chủ, ngài quá thảm rồi, sao lại coi trọng một cô nàng có EQ thấp như ký chủ chứ?
Ngữ khí của Cầu Cầu hơi kỳ lạ: [Ký chủ, dựa theo trí thông minh của thiếu chủ, cho dù không muốn tới lớp ôn thi, cũng không ai dám ép buộc ngài ấy.]
Có nghĩa là ngài ấy chẳng cần cái cớ gì hết có hiểu không hả!
Kiều Nhung hiểu ra.
Tống Ca Nhiên thật sự muốn giúp cô học tốt hơn nên mới giận như vậy sao?
Kiều Nhung hơi cảm động: “Tống Ca Nhiên thật là một người tốt bụng!”
Cầu Cầu: “…”
Kiều Nhung yên lặng cảm thán, đột nhiên cô phát hiện không khí xung quanh có hơi kỳ quái.
Kiều Nhưng kinh ngạc quay đầu nhìn, phát hiện ánh mắt của các bạn học trong lớp đều hướng về phía cô và Tống Ca Nhiên.
Kiều Nhung: ?
Cô thấy hơi khó hiểu, còn chưa kịp hỏi có chuyện gì, tay áo đồng phục đột nhiên bị ai đó kéo lại.
Kiều Nhung quay đầu, trông thấy Tề Manh Manh mang vẻ mặt hóng hớt, ngữ khí vô cùng hưng phấn: “Nhung Nhung, chuyện giữa cậu và Tống Ca Nhiên là sao vậy?”
Kiều Nhung thấy kỳ quái: “Sao là sao cơ?”
Bọn họ làm sao cơ?
Tề Manh Manh làm vẻ hoài nghi: “Ngày hôm qua Tống Ca Nhiên dọa mình sợ chết khϊếp, trước nay mình chưa từng thấy cậu ấy như vậy… Hơn nữa buổi sáng hôm nay hai cậu còn đi chung, rất nhiều bạn trong trường đã trông thấy.”
Nói đoạn, cô nàng lắc tay Kiều Nhung, làm nũng với cô: “Cậu đừng giấu bạn tốt như mình mà! Nói đi, hai cậu là một cặp phải không?”
Kiều Nhung thấy khó hiểu, một cặp sao?
Nói đến chuyện này, cô đột nhiên nghĩ tới lời Cầu Cầu nói ngày hôm qua, về chuyện “bạn trai bạn gái”.
Cô lập tức túm lấy tay Tề Manh Manh: “Mình và Tống Ca Nhiên không có quan hệ gì cả, cậu và lớp phó học tập có phải bạn trai bạn gái của nhau không?”
Vừa nói xong, Tề Manh Manh lập tức quên mất mình mới là người hỏi, khuôn mặt nhanh chóng đỏ lên, ánh mắt lúng túng.
Kiều Nhung tò mò chớp mắt.
Tề Manh Manh do dự một chút, vẫn ấp a ấp úng thừa nhận: “Phải…”
Kiều Nhung kinh ngạc, quả thật là quan hệ bạn trai bạn gái.
Cầu Cầu thật là lợi hại!
Cầu Cầu phất chòm lông nhỏ của mình, làm vẻ tự đắc.
Kiều Nhung đột nhiên có hứng thú: “Bạn trai bạn gái cũng giống như bạn bè sao? Bình thường các cậu làm gì vậy?”
Tề Manh Manh thẹn thùng che mặt: “Không làm gì hết, bọn mình chỉ cùng nhau đọc sách, xem phim, cùng nhau làm bài, chỉ thân hơn bạn bè bình thường một chút mà thôi.”
Kiều Nhung bừng tỉnh, thì ra là như thế.
Cầu Cầu nhân cơ hội xúi giục: [Ký chủ, cô cũng có thể thử làm bạn gái của thiếu chủ đó!”
Kiều Nhung kiên quyết lắc đầu: “Không được, Tống Ca Nhiên còn không muốn làm bạn bè bình thường với ta, sao có thể đồng ý làm bạn trai thân thiết với ta?”
Cầu Cầu: “…”
Nó có cảm giác thiếu chủ đã lấy đá đập chân mình.