Chương 1

Khương Thù thất tình.

Đếm đếm trên đầu ngón tay, đã là lần thứ mười một.

Nói là do Khương Thù xấu thì cô cũng đành chấp nhận. Thế nhưng thực tế cô lớn lên rất xinh đẹp, đến nỗi đi xe bus rất hay bị quấy rầy, đi trên đường thường xuyên có đàn ông mải nhìn cô mà đâm vào cột điện, thường bị đám con gái thầm mắng là hồ ly tinh.

Đào hoa đóa đóa vượng.

Vượng đúng là vượng, nhưng một khi chạm đến liền héo tàn. Cùng hứa hẹn như nhau. Nếu không phải người lớn trong nhà không vừa ý thì cũng do các điều kiện khác không cho phép. Vài lần cô bước qua những kẻ nɠɵạı ŧìиɧ, lại gặp phải những kẻ phản bội khác, chỉ có thể mặt không đổi sắc chỉ cánh cửa mời bọn họ bước ra khỏi cuộc đời cô.

Khương Thù kỳ thật cũng không quá quan trọng việc kết hôn, chỉ là từ khi 18 tuổi nếm qua hương vị trái cấm, đối với phương diện đó cũng thỉnh thoảng có nhu cầu. Nên khi chia tay người bạn trai thứ nhất, cô liền đi tìm người thứ hai, sau đó lại chia tay, rồi lại tìm.. Cô không thích tình một đêm, sợ không sạch sẽ, mà chỉ coi trọng những người đàn ông có địa vị, giá trị. Nhưng đến hiện tại Khương Thù mới nhận ra, những người có cái mác địa vị này cũng chưa chắc đã sạch sẽ, còn những người không có cũng không hẳn dơ bẩn gì.

Khương Thù uống xong một ly nước lọc để đưa tiễn mối tình vừa trôi qua như một cơn giá, tứ chi nằm thẳng đơ trên giường, ý thức bỗng nhiên lâm vào hỗn độn. Giữa cơn hoảng hốt hình như nghe bên tai có người nói, kiếp trước của kiếp trước cô gặp phải hồng loan kiếp, chuyện hôn nhân lận đận, mọi sự không thuận. Nếu muốn tìm được luyên duyên, cần trở lại quá khứ viết lại vận mệnh mới có được hạnh phúc viên mãn, hỏi cô có nguyện ý đi sửa lại hay không?

Nếu có thể đương nhiên Khương Thù muốn. Khương Thù cho rằng mình đang nằm mơ nên sau khi suy nghĩ một giây liền đồng ý!



Khi Khương Thù lần nữa có lại ý thức, phát hiện có một đám người đang đuổi theo phía sau cô. Những giấc mộng thế này Khương Thù đã gặp nhiều lần, vẫn là cảnh tượng bị truy đuổi thế này, cô luôn phải chạy trốn, hôm sau tỉnh lại cả người liền không có tinh thần.

Hiện tại cô cũng không biết những người này vì cái gì đuổi theo cô, dù sao họ đuổi thì cô chạy là được.

Hành lang trước mắt trông vô cùng tráng lệ huy hoàng, trên vách chạm khắc phù điêu, vài bức bích hoạ điểm xuyết đây đó, mỗi một nét bút đều tựa như xuất ra từ bàn tay danh gia. Dưới chân là thảm lông cừu mềm mại, khó trách cô để chân trần chạy ở trên cũng không cảm thấy cộm chút nào, ngược lại cực kỳ mềm mại thoải mái. Từ kết cấu xung quanh, cô đoán nơi này có vẻ là một khách sạn nào đó, một khách sạn loại cực kỳ cao cấp xa hoa.

“Đuổi theo nhanh lên, không được để cô ta thoát, Cẩm thiếu nói người nào bắt được ả, lập tức thưởng một triệu tệ." Một trong năm người đang đuổi theo Khương Thù nói.

Tiền tài động lòng người, câu trọng thưởng kia vừa nói xong, Khương Thù liền cảm giác được có thêm mấy người đuổi theo mình. Làm hại cô chỉ có thể cắm đầu chạy loạn. Bất quá giấc mộng này cũng quá chân thật, không chỉ có tên người, còn có cả lời thoại. Mắt thấy đám người phía sau sắp bắt được cô, Khương Thù hoảng hốt, nghiêng người né sang một bên, chân va mạnh vào nơi nào đó, răng rắc đau nhức. Chờ chút, không phải đang nằm mơ thôi sao, vì sao lại đau đến vậy chứ?

Nhưng nguy cơ lửa sém lông mày, không có thời gian để Khương Thù nghĩ thêm, cô mở một cánh cửa, nhanh chóng lách người vào rồi nhanh chóng đóng cửa lại, vỗ ngực thở hồng hộc, sau lại cảm thấy chân đâu đến mức thở dốc, Khương Thù không tin đây chỉ là giấc mơ nữa.

Bỗng nhiên, cô nhớ tới lời nói cô nghe được lúc đang chìm vào giấc ngủ, rằng phải trở lại kiếp trước để viết lại vận mệnh…

Chẳng lẽ là thật?

Nhìn xuống bàn tay của bản thân lúc này, bàn tay trắng nõn tinh tế mềm mại, tuy rằng tay cô bình thường cũng là kiểu tinh tế thon dài, nhưng bàn tay này tuyệt đối không phải tay cô. Bàn tay này có vết lõm phúc tướng dưới đốt ngón tay mà cố vốn dĩ không có, hình dạng cũng không giống nhau, cô không có khả năng nhớ nhầm.

Người bình thường trong tình huống này hoặc nhiều hoặc ít đều cảm thấy sợ hãi, Khương Thù phản ứng đầu tiên không phải hỉ, mà là kinh.

Đột nhiên, một làn sóng những ký ức không thuộc về Khương Thù dũng mãnh xông vào não bộ nàng, là ký ức đã trải qua của cuộc đời cô gái tên gọi Hạ Hòa Miêu.

Sắp xếp lại ký ức của chính mình, Khương Thù bỗng cảm thấy thổn thức.



Hạ Hòa Miêu sinh ra ở nông thôn, bởi vì lớn lên xinh đẹp, người xung quanh đều nói cô còn xinh đẹp hơn cả minh tinh điện ảnh, dần dần, những lời này ảnh hưởng đến Hạ Hòa Miêu, khiến cô khao khát trở thành một ngôi sao.

Sau quá trình khắc khổ học tập, rốt cuộc cô cũng được như ý nguyện thi đậu vào Học viện điện ảnh, lại may mắn tham gia một bộ phim đình đám. Vốn tưởng rằng từ nay về sau con đường trở thành ngôi sao đang trải sẵn ra chờ mình, lại không biết đây chính là khởi nguồn của cơn ác mộng.

Thái tử gia của giới giải trí, cũng chính là Cẩm thiếu - Cẩm Diệp trong miệng đám người đuổi theo cô ban nãy - nhìn trúng Hạ Hòa Miêu, đem tài nguyên nữ chính cho cô nhưng lại bị cô cự tuyệt. Cẩm Diệp cho người bố trí đem cô đến khách sạn dưới trướng. Cô giãy giụa tìm mọi cách chạy được ra khỏi phòng nhưng rốt cuộc không trốn thoát thành công.

Sau khi bị bắt lại, Hạ Hòa Miêu bị cầm tù ở một biệt thự, trở thành thứ đồ chơi lén lút của Cẩm Diệp .

Một lần cầm tù này thế mà lại đến mười lăm năm.

Từ hai mươi tuổi đến ba mươi lăm tuổi, 15 năm tuổi thanh xuân tươi đẹp của một người con gái tất cả đều trải qua tại nơi không thấy ánh mặt trời, thời điểm duy nhất có sự giao tiếp với con người chính là những lúc bị Cẩm Diệp chơi đùa.

Hạ Hòa Miêu cắt cổ tay tự vẫn vào một ngày tuyết rơi dày đặc của tuổi ba mươi lăm.