Chương 30: Thanh - Phong đi cùng nhau

“Tô Thanh Thanh, bây giờ xảy ra chuyện như vậy sẽ không ai cứu cô được đâu.”

“Công ty không có đội ngũ PR lớn như vậy để tẩy trắng cho cô đâu.”

“Chỉ có thể chịu phong sát một khoảng thời gian… Nghe thấy chưa!”

Thanh Chu còn chưa mở mắt, giọng nói của người đàn ông cứ vang lên bên tai nàng.

Ồn ào!

“Im miệng!” Thanh Chu hét lên.

Trạng thái tinh thần của thân thể này không tốt, nàng vừa mới xuyên vào, đương nhiên có chút nóng nảy.

Khương Tùng đang nói liến thoắng không ngừng bỗng nhiên dừng lại.

“Tô Thanh Thanh! Cô có thái độ gì thế!” Sau một lúc sửng sốt, Khương Tùng rống lên một tiếng.

Một nghệ sĩ sắp bị phong sát, tại sao lại phải lắc lư trước mặt anh!

Thanh Chu không nói một lời nào, chỉ giương mắt nhìn anh chằm chằm!

Bạch Thất nhanh tay truyền tống kí ức cho Thanh Chu.

Tô Thanh Thanh, thiên kim tập đoàn Tô thị. Vì ước mơ mà một thân một mình tiến vào giới giải trí, dựa vào vẻ đẹp ngọt ngào cùng với kỹ thuật diễn xuất hơn người mà trở thành một trong bốn tiểu hoa đán nổi tiếng. Do bị lộ ra đời tư sinh hoạt cá nhân hỗn loạn, bê bối với kim chủ sau lưng, cuối cùng bị buộc rời khỏi giới giải trí, tiếp nhận xí nghiệp nhà họ Tô.

Có vậy thôi?

Thanh Chu bĩu môi.

Hình như chẳng có chuyện gì tiếc nuối cả.

[Ước mơ của Tô Thanh Thanh là trở thành ảnh hậu, rời khỏi giới giải trí đã là tiếc nuối cả đời của cô ấy] Bạch Thất không chút cảm xúc nói ra.

Nó cũng cảm thấy người này quá giả tạo! Chuyện này chả to tát mấy lại không thể nhập luân hồi!

Đúng là tạo biết bao phiền toái cho bọn họ!

Dù sao cũng là con cưng của trời! Nó không thể không thỏa hiệp.

[Cho nên nhiệm vụ chính chủ yếu là trở thành ảnh hậu vạn người hâm mộ] Bạch Thất vẫn không chút cảm xúc công bố nhiệm vụ.

Không có gì khó cả, chỉ là hơi thiếu sự thử thách.

“Tô Thanh Thanh!” Khương Tùng bị Thanh Chu nhìn chằm chằm đến mức sợ hãi, anh không khỏi nâng giọng hét lên.

“Kết thúc hợp đồng.” Thanh Chu nhìn Khương Tùng thẹn quá hóa giận, nhẹ nhàng bâng quơ nói ra hai chữ.

Lúc Thanh Chu đến đây là cũng đúng lúc bê bối của Tô Thanh Thanh bắt đầu bị lộ ra, người đang tức giận đứng trước mặt Tô Thanh Thanh là người đại diện của cô.

“Cô cho rằng…” Giọng nói dõng dạc của Khương Tùng đột nhiên thay đổi: “Cô nói là kết thúc hợp đồng!?!”

“Kết thúc hợp đồng.” Thanh Chu nhìn vẻ mặt khϊếp sợ của Khương Tùng, thành thật gật đầu trả lời.

Hiện giờ cha mẹ nhà họ Tô đang ở nước ngoài, đối với những chuyện trong nước đều không nắm rõ mà anh trai Tô Thanh Dương cùng cha khác mẹ với Tô Thanh Thanh từ trước đến nay sẽ không vì đứa em gái này mà xuất đầu lộ diện, bản thân Tô Thanh Thanh cũng không muốn dùng quan hệ của gia đình mình.

Nhưng cô không giống vậy, cô không phải Tô Thanh Thanh.

Biện pháp giải quyết chuyện này chỉ đơn giản như vậy.

“Cô có biết tiền bồi thường vi phạm hợp đồng là bao nhiêu không?” Giọng nói của Khương Tùng lập tức tăng lên một DB (đề-xi-ben): “Cô bồi thường nổi sao?”

Thanh Chu cười lạnh một tiếng rồi đứng lên.

“Chuyện này không liên quan đến anh.” Thanh Chu đi đến cửa: “Người đại diện này nói chuyện với luật sư của tôi đi.”

Khương Tùng là kẻ tốt lành gì?

Lúc bê bối nổ ra, vì để Tô Thanh Thanh bị hắt nước bẩn nhiều hơn, không những không công khai giải thích ra mặt mà còn bị đổ thêm dầu vào lửa, càng bôi càng đen.

“Tô Thanh Thanh! Cô suy nghĩ cho kĩ!” Nhìn Thanh Chu đẩy cửa bước ra ngoài, Khương Tùng đứng dậy, tức giận đập vỡ chén trà.

Đương nhiên Thanh Chu rất rõ ràng, ý định rời đi chưa bao giờ phai nhạt.

[Làm tốt lắm] Bạch Thất trước sau như một, đưa ra lời khen kịp lúc.

“Chị Thanh Thanh, thế nào rồi?” Trợ lý Tiểu Ngũ chờ ở ngoài cửa, nhìn thấy Thanh Chu đi ra vội vàng đi theo.

Tuy rằng anh không biết mọi chuyện như thế nào. Anh đứng ngoài cửa vẫn nghe được Khương Tùng tiên sinh rất tức giận.

“Rất tốt.” Thanh Chu đáp lại.

Tiểu Ngữ thở phào nhẹ nhõm một hơi.

“Kết thúc hợp đồng mà thôi.”

Bốn chữ này đáng sợ đến mức khiến Tiểu Ngũ thở không ra hơi.

“Chị Thanh Thanh, chị đừng xúc động.” Tiểu Ngũ lập tức tận tình khuyên nhủ: “Giải trí Thiên Nhất là một công ty lớn hiếm có, biết bao nhiêu người chịu trầy da tróc vảy để vào chứ!”

Thanh Chu không nói lời nào, tiếp tục đi về phía trước.

“Hơn nữa, chị Thanh Thanh à, tiền bồi thường vi phạm hợp đồng lên đến gần bảy chữ số, chúng ta bồi thường không nổi đâu.” Vẻ mặt Tiểu Ngũ thấp thỏm, tiếp tục khuyên nhủ.

Thanh Chu ừ một tiếng rồi không nói tiếp.

Tiểu Ngũ đối với Tô Thanh Thanh không tồi.

Bầu không khí vẫn tiếp tục như vậy cho đến khi hai bóng người xuất hiện ở chỗ rẽ.

Bộ váy tím ôm sát cơ thể, lộ ra dáng người lồi lõm rõ ràng, tôn lên làn da trắng nõn.

Ánh mắt Thanh Chu đặt lên người phụ nữ này.

“Đen đủi!” Tiểu Ngũ mắng nhẹ một câu, giọng điệu không mấy hài lòng.

“Chào tiền bối!” Người phụ nữ kia đi đến trước mặt Thanh Chu nhiệt tình chào hỏi.

Thanh Chu gật đầu, coi như đã chào hỏi xong.

Người phụ nữ kia yểu điệu thướt tha bước đi.

“Tiểu nhân đắc chí!” Giọng nói Tiểu Ngũ lần này lớn hơn rất nhiều.

Thanh Chu nhìn bóng dáng người nọ, đôi mắt hơi nheo lại.

Không đúng lắm.

“Ai vậy?” Thanh Chu hỏi Bạch Thất.

[An Niệm. người mới được giải trí Thiên Nhất lăng xê gần đây] Bạch Thất lấy ra thông tin rồi nói cho Thanh Chu.

“Chị Thanh Thanh! Cô ta là người đoạt vai nữ chính của chị.”