Chương 109: Bá chủ tam giới

【 Bây giờ Ngân Lạc vì muốn có được sự yêu thích của Thẩm Ngâm Phong mà cho Thẩm Ngâm Phong dùng mê tình tán 】 Bạch Thất nhắc nhở đúng lúc.

Thời gian đến này đúng là rất khéo, toàn bộ mọi chuyện Ngân Lạc làm giờ cho ký chủ cõng nồi hết.

Thẩm Ngâm Phong này vừa hay lại còn là đối tượng công lược.

Tạo nghiệp chướng! Tạo nghiệp chướng mà!

【Nhắc nhở hữu nghị! Nhắc nhở hữu nghị! Khí vận chi tử là Tiêu Như Nguyệt xuyên khôn】 Bạch Thất vô cùng tự tin mà nói.

Lúc trước có gì mà An Niệm sống lại, Vân Hy Hy xuyên sách nó đều không rõ lắm.

Vì thế, nó cố ý thăng cấp!

Rốt cuộc bây giờ cũng thấy được bản chất của khí vận chi tử.

Con mắt của Thanh Chu thoáng cái trở nên âm u.

Lại là một người vi phạm quy định, người như vậy gần đây hơi nhiều rồi đấy.

Là trùng hợp ư?

"Nhiệm vụ." Thanh Chu load cốt truyện trong đầu một chút rồi mới mở miệng hỏi.

【......】 Bạch Thất không ngờ rằng ký chủ lại chuyên nghiệp như thế.

【 Trả thù Tiêu Như Nguyệt, khiến tất cả mọi người xem thường nàng đến cuối cùng cũng chỉ có thể ngưỡng mộ nàng】 Bạch Thất nói liền mạch lưu loát sau đó quan sát biểu cảm của Thanh Chu thật cẩn thận.

Thấy Thanh Chu không có phản ứng gì, Bạch Thất còn nói thêm.

【Nàng vốn là sát thủ lạnh lùng ác nghiệt của thế kỷ 21, không ngờ rằng lại xuyên vào tam tiểu thư phế vật của Tiêu gia. Có không gian trong tay, ta có thiên hạ! Thần dược rửa sạch dơ bẩn, nghịch thiên tu tiên ai làm khó dễ được ta! 】 Bạch Thất vô cùng tri kỷ cho Thanh Chu cả cái văn án.

Dù sao muốn trả thù Tiêu Như Nguyệt, biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng mà!

Thanh Chu ngồi dậy, bắt đầu sửa sang lại y phục xốc xếch trên người mình.

Tính cách của Ngân Lạc, nàng thích.

"Ngân Lạc sư tỷ!" Một tiểu đệ tử ở ngoài cửa la lên.

Thanh Chu sửa sang lại đầu óc rối bời một chút rồi mới đi ra ngoài.

"Đại trưởng lão gọi ngươi nhanh chóng đến chính sự đường." Tiểu đệ tử cúi đầu khúm núm nói ra.

Đứa con gái này của chưởng môn là phế vật, toàn bộ môn phái đều đã lan truyền khắp nơi.

Nhưng cho dù thế nào thì đó cũng không phải thứ mà một đệ tử ngoại môn không có cảm giác tồn tại như hắn có thể thảo luận xằng bậy.

"Dẫn đường." Thanh Chu nhìn tên đệ tử đang cúi đầu trước mắt rồi nói.

Tiểu đệ tử liếc nhìn Thanh Chu một cái, sau đó lập tức cúi đầu đi về trước.

"Ngươi tên là gì?" Thanh Chu nhìn bóng lưng của tiểu đệ tử này mà hỏi.

Trên người người này có khí vận.

Nhưng không phải khí vận giành được như Tiêu Như Nguyệt, mà là vốn đã có.

Một khí vận chi tử khác của vị diện này.

"Tần Thế Kiệt." Tần Thế Kiệt vội trả lời, trong hắn có chút cảm giác được cưng chiều mà lo sợ.

Hắn là ngũ linh căn, nhưng bị gọi là tạp linh căn.

Không có tác dụng gì, đến tiên môn cũng chỉ là vì tìm sự che chở.

Bình thường lúc nào cũng bị ức hϊếp, như mấy loại việc đến gọi Ngân Lạc dở tệ đầy nguy hiểm này vốn cũng không đến lượt hắn.

"Tra một chút." Thanh Chu nheo mắt.

Tất cả ký ức trong đầu nàng đều có liên quạ đến Ngân Lạc, nhưng lại không có chút ấn tượng nào với Tần Thế Kiệt này.

【 Tần Thế Kiệt, Cửu Hoàng tử của Thiên Diệu đế quốc 】Rất nhanh sau đó Bạch Thất đã tra được tư liệu.

Lai lịch này cũng không nhỏ.

【Lúc này việc tranh chấp vị trí người kế vị ở Thiên Diệu đế quốc vô cùng loạn, mẫu phi chả Tần Thế Kiệt có thân phận thấp kém, đành phải chạy trốn đến Linh Vân Tông tránh sự đuổi gϊếŧ 】

Bạch Thất lại tiếp tục điều tra sâu hơn.

Nó khá thông minh, biết thứ ký chủ muốn vốn không phải những thứ không thiết thực ở mặt ngoài.

[ Tuy nhiên kết cục của Tần Thế Kiệt này lại rất lợi hại, con đường tu tiên đạt được thành công lớn, cuối cùng trở thành đế vương đế quốc Thiên Diệu, thống nhất được Nhân giới] Bạch Thất moi hết cõi lòng cung cấp thông tin quan trọng cho Thanh Chu.

Tên đàn ông này, cả đời không phải giống như một bộ phim sao?

Đáng tiếc giai đoạn trước có hơi thảm một chút.

[Nói thêm một chút, sau này Tần Thế Kiệt mở rộng hậu cung, mỹ nữ nhiều như mây đa dạng chủng loại, chỉ có duy nhất một mình ánh trăng sáng Tiêu Như Nguyệt là hắn không chiếm được] Bạch Thất chậc chậc tượng trưng hai cái.

Mị lực của cô gái xuyên không này lớn đến mức đấy sao?

Ánh mắt Thanh Chu vẫn đặt trên người Tần Thế Kiệt, không chút kiêng dè đánh giá khiến sau lưng Tần Thế Kiệt toát mồ hôi lạnh.

“Sư… Sư tỷ!” Tần Thế Kiệt thật cẩn thận quay đầu lại nhìn, vừa lúc đối diện với ánh mắt của Thanh Chu.

Trái tim Tần Thế Kiệt ngay nhất thời nhảy vọt lên cổ họng.

Tại sao Ngân Lạc lại nhìn chằm chằm hắn như vậy?

“Ừm.” Thanh Chu gật đầu thu hồi ánh mắt.

Tần Thế Kiệt vội vàng quay đầu lại, thở ra một hơi thật dài.

“Ngươi sẽ trở nên rất ưu tú.” Thanh Chu nhìn bộ dáng vâng vâng dạ dạ của Tần Thế Kiệt nhíu mày.

Nói thế nào thì cũng coi như là số mệnh chi tử, sao lại có bộ dáng này?

Giống như bùn nhão trét không dính tường.

“Hả” Dưới chân Tần Thế Kiệt lảo đảo, trong tíc tắc lại lập tức đứng vững.

Hình như hắn nghe thấy sư tỷ của hắn nói gì đó thì phải?

“Sư… Sư tỷ, tỷ vừa nói gì vậy?” Tần Thế Kiệt quay đầu ngập ngừng hỏi.

Chưa từng có ai nói với hắn như vậy.

Hắn là tạp linh căn, cơ hồ là không có duyên phận với con đường hưởng thụ nhàn nhã.

Trong hoàng cung hắn là hoàng tử không được sủng ái, ở Linh Vân Tông hắn là một đế tử phế vật.