Hai người ở bên bờ sông nhìn nhau một lúc, chờ đối phương lên tiếng trước để chiếm thế thượng phong.
Rốt cuộc Nhị gia thiếu kiên nhẫn mở miệng hỏi: “Nhìn cách ăn mặc của cô nương chắc là người Đại Tấn đi?”
Cận Thanh không biết trong hồ lô đối phương đang tính toán cái gì, suy nghĩ một chút trả lời nói: “Phải!”
Nhị gia: Nói chuyện tiếp thế nào đây, cô nương này có biết nói chuyện không?
Nhị gia căng da đầu tiếp tục tới: “Cô nương nếu là con dân Đại Tấn, kia cô nương có biết, biết điểm yếu lớn nhất của chúng ta trong cuộc chiến với người Di mỗi năm là gì không?”
Cận Thanh nhíu mày nghĩ nghĩ: “Quá mạnh?”
Nhị gia bị nghẹn nửa ngày không có nói ra lời nói: bà cô này không biết nói chuyện hả!
Hắn hắng giọng, tiếp tục nói: “Là ngựa, ngựa của người Di tốt hơn ngựa của chúng ta, chạy nhanh hơn và chở được nhiều trọng lượng hơn. Vì vậy, họ có nhiều lợi thế hơn chúng ta. Đôi khi người Di c·ướp b·óc xong liền chạy trốn, ngựa của chúng ta thậm chí còn không đuổi kịp.”
Nói xong Nhị gia nhìn chằm chằm mặt Cận Thanh, hy vọng có thể nhìn thấy chút phẫn nộ trên mặt Cận Thanh.
Nhưng hắn chỉ thấy Cận Thanh khinh bỉ nhìn mình: “Cũng quá yếu rồi!” Ai biểu mấy con ngựa này chạy không nhanh bằng cô chứ!
Nhị gia: “. “Móe, hộ vệ lão tử đâu! Mau lộng chết nàng ta cho lão tử.
Cận Thanh dùng chân ngựa trong tay hướng về phía mấy con ngựa: “Ngươi có muốn những con ngựa này không?”
Nhị gia bình tĩnh lại, nở nụ cười thương nghiệp: “Vẫn được nha! Chất lượng như nhau.”
Đánh bài tình cảm không được thì đánh giá cả vậy, ở trong lòng Nhị gia địng tính toán ép giá.
Không bị nụ cười của Nhị gia mê hoặc, Cận Thanh mắt lé nhìn nhìn hắn: “Không cần nghĩ.”
Lại lần nữa nếm được cảm giác thất bại, Nhị gia càng trở lên buồn bã, không thể không thừa nhận mọi việc trước kia đều thuận lợi tiến tới, nhưng ở trước mặt cô nương hiệp sĩ giang hồ có dung mạo bình thường này hoàn toàn thất bại.
Lòng tự tin bị đả kích, Nhị gia quyết định quay lại xe, nhìn kỹ vào gương xem ngoại hình của mình có bị tổn hại hay không, vì cái gì một nữ du hiệp cũng không thể xử lý được!
Suy nghĩ hồi lâu, Nhị gia lại lần nữa hỏi: “Không biết cô nương định làm như thế nào? Có lẽ ta có thể giúp cô nương!"
Cận Thanh lạnh lùng nói: “Không bán, trữ làm thức ăn, dù sao thì chất lượng cũng bình thường!
Ha ha, đừng tưởng rằng lão tử nhìn không ra ngươi thèm khát mấy con ngựa đó nha, muốn ép giá lão tử hả, kiếp sau đi!
Nhị thiếu gia liên tục thất bại Nhị gia kịp thời sửa miệng: “Vừa rồi là ta nói sai, cô nương thứ lỗi, ta có thể mua những con ngựa này với giá năm ngàn lượng bạc!”
Cận Thanh: “Không bán, làm thức ăn!” Ha ha, một con ngựa không được ba mươi lạng bạc, coi tỷ tỷ đây là đồ ngốc sao.
“Lại thêm 3 vạn cân hạt ngũ cốc!” Tuy đã nấu chín, nhưng trong lòng Nhị thiếu gia âm thầm bổ sung.
“Ha hả!” Cận Thanh cũng không thèm nói lời nào, chỉ nhìn Nhị thiếu gia cười lạnh.
Cận Thanh đến từ một quốc gia sản xuất ngũ cốc đẳng cấp thế giới, không có chút nào yêu thích loại lương thực này, nhìn Cận Thanh ngoài cười nhưng trong không cười giống như tên lưu manh, Nhị gia lại lần nữa bị nhục!
Lúc này, Nhị gia bắt đầu nhanh chóng tính nhẩm, mỗi năm trao đổi 100 con ngựa với người Di, cần dùng ba vạn cân hạt ngũ cốc và hai vạn lượng bạc.
Một cân giá 50 lượng bạc, ba vạn cân giá 1.500 lượng bạc, tức là mỗi con ngựa giá 215 lượng bạc, quan trọng là ngựa mà họ đổi hoàn toàn không thể mang về được, đều có tật xấu. Năm nào cũng dùng tiền như ném ngoài cửa sổ.
Sau khi tính giá xong, Nhị gia bắt đầu chậm rãi tăng giá, từ năm ngàn lượng đến một vạn lượng, một vạn năm ngàn lượng, và mười tám nghìn lượng.
Nhưng câu trả lời vĩnh viễn của Cận Thanh đều chỉ có một câu: “Không bán, làm thức ăn!”
Nhị thiếu gia tức giận cảm thấy không thể chịu đựng được nữa, bắt đầu cân nhắc khả năng gi·ết người c·ướp c·ủa.
Tuy rằng trước mặt người này có thể là một nhân tài, nhưng ở Đại Tấn thứ không thiếu nhất chính là nhân tài.
Nhị gia trong đầu suy nghĩ trăm vòng, vô số phương pháp gi·ết người c·ướp ngựa ở trong đầu đổi tới đổi lui, chỉ cần nhóm thủ hạ vây quanh tiến lên……
Lúc này, trong khi Nhị gia đang tự hỏi, Cận Thanh đã ăn hết cả chân ngựa, bắt đầu nghĩ đến việc ăn tủy xương.
Cầm xương đùi và cẳng chân quoặc lại với nhau, Cận Thanh nắm lấy hai đầu xương, sau đó dùng lực, hai chiếc xương dày như cánh tay bị gãy cùng một lúc.
Cận Thanh đắc ý mυ"ŧ tủy, hoàn toàn không nhận ra lúc này ánh mắt Nhị gia khác biệt.
Ý nghĩ gϊếŧ người và cướp của đồng thời tiêu tán, Nhị gia tỏ vẻ mình kỳ thật còn có thể nhịn một chút.
Ăn gần hết cốt tủy, Cận Thanh thản nhiên bẻ gãy xương trong tay thành vài đoạn, ném cho Bạch Nhãn và lũ sói đang mài răng bên cạnh.
Bạch Nhãn và những con sói này đều thích ăn đồ sống còn máu tươi, chúng không thích ăn xương đã gặm hết thịt, kết cấu của xương ngựa cứng đến mức chúng là một công cụ tốt để mài răng.
Bản thân Cận Thanh cuối cùng cũng bày ra tư thế đàm phán, lau miệng, đứng dậy nhìn Nhị gia.
Mọi thứ hôm nay đều phá vỡ sự hiểu biết của Nhị gia trong mấy năm nay, như thể cánh cửa đến một thế giới mới đã mở ra với hắn.
Nhìn vẻ mặt của Nhị gia, Cận Thanh mở miệng: "Những con ngựa này ngươi có thể mang đi. Ta chỉ cần ba mươi ngàn lạng bạc, nhưng ngươi phải giúp ta một việc?”
Sau khi nghe nói người trước mặt này là nam chủ thế giới, Cận Thanh cảm thấy hắn rất thích hợp để trợ giúp thực hiện kế hoạch của cô.
Nhị gia ngây ra một lúc: “Gíup cái gì?” Trong lòng chửi thầm, bạc thì hắn có thể đưa, nhưng loại người có giá trị vũ lực giá cao còn có việc cần hắn hỗ trợ, có chút hứng thú nha.
Nhị gia: Bát quái càng ngày càng mãnh liệt!
Cận Thanh: “Giúp ta cứu cứu một người!”
Nhị gia nhìn Cận Thanh: “Cường tặc cướp bóc, tội nhân gi·ết người hay hái hoa tặc.” Nữ du hiệp muốn cứu, thì chắc là những người này ha!
Cận Thanh đen mặt: “Cứu một nữ nhân!”
Nhị gia: “Chẳng lẽ là tiên nhân nhảy?”
Cận Thanh: Ta muốn lộng ch·ết hắn!
Sau khi thương lượng, Cận Thanh quyết định trở về cùng Nhị gia.
Nhân tiện, để Nhị gia chuộc Đồng Dao từ Mưu phủ, sau đó lập cho mình một nữ hộ, như vậy nhiệm vụ của cô sẽ hoàn thành.
Về phần phu nhân cáo mệnh, Cận Thanh: “Ha hả!” Lão tử có thể đưa nàng lên trời, tin hay không thì tùy.
Việc đầu tiên cần làm khi trở về là lấy lại chiến lợi phẩm, đó đều là tiền ó nho!
Nghe nói số lượng đầu người có thể làm điểm tích lũy, nói không chừng trong tương lai còn có thể dùng đổi lấy một chức tiểu quan.
Cận Thanh vui vẻ quay lại nhà gỗ tìm những khăn trải giường thôn trưởng cho, để lại Nhị gia đứng một mình dưới gốc cây ngắm nhìn con ngựa vốn đã thuộc về mình.
Lúc này, một đầu người phía trên hong gió được một lúc, tóc tai rũ rưỡi rũ xuống, một cái đầu khác cũng bị trọng lượng hút xuống làm đung đưa.
Thứ duy nhất khác biệt là một cái bị rơi vô nồi, cái kia vừa vặn rơi vào trong lòng ngực Nhị gia.
Bởi vì bầy sói đang trông chừng ngựa, Nhị gia vẫn còn chút cảnh giác với bầy sói, chỉ có thể chăm chú quan sát những con ngựa từ xa.
Thời điểm đầu người rơi xuống, hắn vô ý thức dùng tay tiếp lấy, sau đó cúi đầu vừa thấy: “WTF”.
Toàn thân hắn run rẩy, hai tay buông lỏng, cái đầu khô khốc của người Di nhân lăn xuống đất kêu một tiếng.
Trong lòng vô cùng sợ hãi, Nhị gia vô thức ngẩng đầu lên xem thứ này rơi xuống từ đâu, không thể nào từ trên trời rơi xuống được.
Chính cái liếc mắt này, đã để cho hắn một ký ức khó quên.
Những tán cây trên đỉnh đầu hắn tr có hơn một trăm đầu người Di hốc mắt lồi ra, đung đứa trong gió.
Dường như mọi người đều đang nhìn chằm chằm vào hắn, Nhị gia cuối cùng không nhịn được mà hú lên một tiếng "A" rồi ngất đi.
“Hộ giá!” Gã sai vặt đi theo Nhị gia từ xa không biết chuyện gì đang xảy ra.
Hắn vừa trộm lười biếng một chút thì nhìn thấy thiếu gia đứng bên cạnh cái cây thét rồi té xỉu, liền gọi người hộ giá, rồi chạy về phía Nhị gia.
Hộ vệ Nhị gia cũng chạy tới ngay lập tức và nhìn thấy cảnh tượng kinh hoàng trên ngọn cây.
Các hộ vệ: Chẳng lẽ chúng ta lạc vô hang yêu quái hả!