Chương 19: Em gái muốn làm cáo mệnh phu nhân (17)

Nhị thiếu gia lúc này tâm trạng rất kì quái, vừa mới kêu thuộc hạ đóng quân bên sông sau đó xuống xe rồi 1 mình đi dọc bờ sông.

Cư nhiên phát hiện rằng có 1 ngôi nhà gỗ nhỏ xuất hiện mơ hồ bên dòng sông vào những năm trước, bên cạnh tựa hồ còn có pháo hoa xuất hiện, trong lòng tò mò liền quyết định đi tới nhìn xem.

Khi hiện tại chính mình nhìn thấy trước mặt là 1 người phụ nữ đang ôm 1 chiếc chân ngựa to khổng lồ dài gần 1 mét đã được nướng chín và đang xé thịt ngựa. Ở phía xa, có 1 vài cái yên ngựa và dây cương dải rác thậm chí có 1 xác chết của 1 con ngựa khổng lồ cơ thể bị cái gì đó xé nát.

Đánh giá tình trạng của đầu con ngựa, con ngựa này đang ở thời kì sung mãn. Theo tính toán hiện tại, chân ngựa của nhà Tấn không quá 70 cm nhưng chân ngựa của người Di nói chung dài 90 cm.

Hơn nữa, ngựa của người Di thường cao hơn khỏe hơn, cứng cáp hơn và chạy nhanh hơn ngựa nhà Tấn, đây cũng là khao khát của Nhị thiếu gia đối với ngựa người Di.

Nhưng giờ đây chính mình phát hiện rằng những con ngựa mình khao khát muốn có giờ đây làm bữa ăn cho người khác. Không chỉ là ăn 1 con, người phụ nữ này rốt cuộc không biết bản thân ăn chính là cái gì?

Có thể nói đẹp trai dù có hung dữ đến mấy thì cũng đẹp trai, gương mặt méo mó hoàn toàn cũng không ảnh hưởng tới nhan sắc của hắn, nhưng gương mặt đẹp trai của hắn không có sức hút gì đối với Cận Thanh.

Nắm chặt thịt trong tay. Cận Thanh cảnh giác Nhị gia trước mặt: “Ngươi định làm gì?” Chẳng lẽ là tới cướp thịt!

Cận Thanh tính toán, nếu đối phương động thủ cướp thì nên gϊếŧ hắn ta như thế nào.

Lúc này 707 lại lần nữa xuất hiện: “Ký chủ không thể động hắn, trước mặt người là nam chủ của thế giới này, là con trai cưng của thiên đạo trong thế giới này!” Mấu chốt là người này có hắc khí trong linh hồn, làm mình vô cùng không thoải mái, có cảm giác chạy trốn.

Cận Thanh: “…… Chờ ta hoàn thành nhiệm vụ trở về. Về sau, ngươi nói cho ta các danh sách những người không động vào. Về sau khi ta động thủ nhất định sẽ đối chiếu.”

707 lại lần nữa trốn chạy: “Không chấp nhặt với phụ nữ nóng nảy!”

Nhìn ánh mắt phòng bị của Cận Thanh, Nhị gia cảm thấy mình sắp tan nát cõi lòng, trên đời chỉ có hai chuyện xấu có thể tàn phá hắn mà lúc này 2 chuyện cùng đồng thời suất hiện cho hắn 1 cú đúp.

Thứ nhất: Bởi vì ngoại hình xuất sắc của mình, Nhị gia từ nhỏ đến lớn đã được cưng chiều. Chỉ bằng vào một khuôn mặt có thể khiến mọi việc đều thuận lợi, làm người vô ý thức đáp ứng bất cứ yêu cầu của hắn, điều gì khiến hắn phải nhíu mày đều sẽ làm người ta cảm thấy là chính mình phạm vào tội lỗi to lớn.

Nhưng hôm nay nhìn thấy vẻ mặt phòng bị và cảnh giác của Cận Thanh khiến hắn cảm thấy vô cùng thất bại.

Nhị gia:  ̄ω ̄=, ta là dựa vào mặt để ăn cơm.

Thứ hai chính là, nhìn xem trước mắt người phụ nữ đang ăn không biết thứ mình đang ăn hắn muốn có đến thế nào.

Hằng năm, hắn chăm chỉ chụi khổ chỉ chọn những hạt giống tốt để bán, rồi đích thân giám sát cấp dưới dội nước sôi vào hạt giống rồi lại mang đi phơi khô lao tâm khổ tứ làm cho hạt giống có bộ dáng tốt. Lại lăn lộn trên đường dài để thực hiện các giao dịch với người Di man dợ. Mỗi năm kiên trì mạo hiểm thâm nhập vào cung đình của người Di để dổi lấy những con ngựa ốm yếu do những người Di man dợ ban tặng còn không phải vì tìm được 1 ít giống ngựa tốt chót lọt.

Thế mà người trước mặt này đang nướng 1 con ngựa để ăn.

Nhị gia cảm thấy tiếng tim mình vỡ thành mảnh nhỏ: Ngựa của ta a.

Kỳ lão: \(; ¬_¬), ngài thật là có mặt mũi nói, ta rất xấu hổ cho ngài nha.

Từ chiếc chân con ngựa khổng lồ lại cực kì cứng rắn chắc trong tay Cận Thanh không khó nhận ra nó khi còn sống đã mạnh mẽ như thế nào.

Cận Thanh: Không mạnh mẽ có thể đem Lang Bát đá cái té ngã sao?

Nhìn đến Nhị gia đang nhìn chằm chằm đang nhìn chính mình như kẻ ngốc, sắc mặt hắn còn đổi tới đổi lui.

Cận Thanh cầm chiếc chân ngựa nướng mà cảnh giác nhìn Nhị gia không nói 1 lời, trước khi hắn chuẩn bị cướp thịt có thể quăng hắn ra ngoài.

Khi 2 người nhìn nhau, Bạch Nhãn đã mang lũ sói vội vàng lùa đàn ngựa trở về.

Chưa kịp bị chói mắt bởi 1 đàn ngựa trước mặt liền thấy những con sói nổi bật trong đàn ngựa.

Thấy Cận Thanh tiếp tục bình tĩnh nhìn mình, Nhị gia cũng không thể khống chế cảm giác muốn co cẳng chạy trốn, nếu làm như vậy sẽ không ưu nhã sẽ làm tổn hại tới hình tượng.

Đè xuống sợ hãi trong lòng, Nhị gia tự nhủ mình phải giữ vững phong độ, tiện đà mở miệng hỏi: “Này, này đó là sói sao?”

Thật ra cũng có người dùng sói để chăn thả mà nàng làm thế nào mà chăn thả được khiến lũ sói ngoan ngoãn như vậy. Nhị thiếu có trăm dấu chấm hỏi trong lòng.

“Không phải, đó là chó!” Cận Thanh lại bắt đầu trợn mắt nói dối.

Bạch Nhãn muốn chạy tới bên người Cận Thanh nằm sấp xuống Bạch Nhãn cũng lười kháng cự thậm chí bắt đầu theo bản năng phối hợp Cận Thanh.

Lại lần nữa nghe được Cận Thanh nói với người khác nói mình là cẩu, liền lười biếng ngẩng đầu đối với Nhị gia “Ngao ô!” Một tiếng, chứng minh mình thật sự là cẩu.

Nhị gia kinh ngạc: “Chó sủa như thế này sao?” Mấu chốt là cẩu có thể lớn lên to như vậy?

Phát hiện Nhị gia sẽ không tới cướp thịt Cận Thanh, cúi đầu tiếp tục ăn chiếc chân ngựa chiến: “Đây là nãi cẩu!”

Gương mặt điển trai Nhị gia mặt lại bắt đầu vặn vẹo, nhìn Bạch Nhãn cùng 1 số con sói với hình dạng to lớn: “Ngươi nói cho ta đây là nãi cẩu?”

Lúc này Bạch Nhãn cảm nhận được nhị gia ánh mắt nhìn chăm chú, lại lần nữa ngẩng đầu: “Ngao ô!” Một tiếng.

Nhị gia: “Ha ha!” Tốt nha, các ngươi vui vẻ liền tốt.

Sổ tự lang: (?`ω′?), không nỡ nhìn thẳng, thật xấu hổ đối với loài sói, đi theo đại ca như vậy có thể có tiền đồ sao!

Sau khi xác định bầy sói trước mặt vô hại, nhị gia chuyển ánh mắt từ bầy sói sang đàn ngựa chiến.

“Xin hỏi cô nương, những con ngựa này có phải là ngựa của người Di, không biết cô nương lấy chúng từ đâu?” . Sau khi xác định rằng chủ nhân của đám ngựa chiến là người đang ở trước mặt mình, quay đầu lại đối với Cận Thanh lộ ra nụ cười nhạt đồng thời còn muốn thử lại một chút xem Cận Thanh có thật sự không bị ngoại hình mình thu hút.

“Cướp!” Cận Thanh cũng không muốn nói nhảm nhiều với con trai cưng của thiên đạo thế giới này.

“Răng rắc” Lòng tự tin Nhị gia vỡ nát đầy đất.

Nhìn dáng vẻ mảnh khảnh của Cận Thanh Nhị gia chỉ nghĩ vừa rồi Cận Thanh nói đùa, cô gái này gầy gò như có thể bị gió thổi bay, mà làm như thế nào cướp lấy được ngựa của người Di hung hãn.

Đầu người Di trên cây: Ngươi có thể ngẩn đầu lên nhìn chúng ta nha!

Biên thành nhiều có kỳ nhân dị sĩ, theo suy nghĩ cua Nhị gia nữ du hiệp này không có mấy nổi bật này có khả năng đầu trộm đuôi cướp.

Cận Thanh không nhận ra rằng mình đã bị coi là 1 tên trộm ngựa, lạnh lùng nhìn Nhị gia và quan sát hành động của hắn.

Lúc sau Nhị gia phóng điện tới Cận Thanh lại không có kết quả, rốt cuộc đã chết tâm, đem ánh mắt một lần nữa nhìn tới đàn ngựa chiến.

Những con ngựa này là những con ngựa tốt nhất trong những con ngựa được người Di nuôi đã được chọn lọc cẩn thận.

Mỗi con ngựa đều có thân hình cường tráng vô song, dáng vẻ đẹp đẽ và mạnh mẽ, thân hình cân đối, cao ráo, thân hình mập mạp, lưng tròn trịa và tứ chi khỏe mạnh. Bộ lông bóng mượt, móng guốc to, tròn và đặc điểm rõ nhất là bờm dài rải rác trên cổ, một số dày màu đen, toát lên vẻ quyền lực và uy nghiêm 1 số con có màu đỏ vàng.

Trước mặt Nhị gia hơn một trăm con tuấn mã, nhị gia bắt đầu vẽ ra cho mình 1 mỹ cảnh, ánh mắt hắn càng ngày càng nóng bỏng, giống như lão lưu manh nhiều năm không thấy nữ nhân, con mắt dính lên đám ngựa.

Cận Thanh vẫn luôn chăm chú theo dõi động tĩnh của Nhị gia sau đó chú ý tới ánh mắt nhị gia. Trong lòng vui vẻ: Hắn đến để mua bán.