Chương 48: Thâm trạch (48)

Đột nhiên, trong lòng Tạ Loan ngưa ngứa, hắn muốn ngắt ngang nàng, ai bảo trước kia nàng trêu đùa hắn.

Suy nghĩ này như gió xuân lướt nước, từng đợt sóng xao động trong lòng hắn, trước giờ hắn muốn làm liền làm, lục được một miếng ngọc bội hình tròn trên người.

Tạ Loan áng chừng ngọc bội một chút.

Khoảng cách này, ném một miếng ngọc bội, hoàn toàn có thể khiến Ninh Xu không kịp trở tay.

Hắn nheo mắt, nhắm chuẩn vai Ninh Xu, không chút do dự ném ngọc bội ra.

Cũng đúng lúc đó, dưới chân Ninh Xu móc một cái, cầu bị đá lên cao, nàng xoay người, muốn đổi tư thế tiếp tục đá, chính vì động tác này, miếng ngọc bội vốn nên đập vào vai nàng lại lao thẳng về phía mặt nàng!

Đồng tử Tạ Loan co rút.

Hắn đột nhiên giật mình, suýt chút nữa nhảy lên.

May mắn là, lúc này quả cầu rơi xuống, đập vào miếng ngọc tròn kia, sau một tiếng “Bốp” chói tai, đế của quả cầu bị đập hỏng, lông vũ màu hồng bay tứ tung.

Lông vũ được làm từ lông ngỗng mà Ninh Xu đặc biệt mua, vừa dày vừa mềm, mảnh sắt rơi xuống đất trước, phát ra âm thanh leng keng, còn lông vũ dập dờn trong không trung, vô cùng đẹp đẽ.

Cầu bị hỏng rồi, Tạ Tri Hạnh có chút buồn bã: “Đây là đồ A Xu tỷ tỷ làm mà.”

Ninh Xu cười cười, nói: “Là do tỷ không cố định đế cho tốt, muội xem những chiếc lông ngỗng rơi xuống này cũng khá đẹp ha.”

Lúc này Tạ Tri Hạnh mới cười theo.

Ninh Xu lại nói: “Hạnh tỷ nhi có đói không, tỷ hơi đói rồi, muội đi tìm người hỏi thử xem nhà bếp làm điểm tâm gì, tỷ dọn dẹp chỗ này trước đã, muội trực tiếp quay về phòng đợi tỷ đi, được không?”

Tạ Tri Hạnh liếc nhìn căn gác một cái, gật gật đầu.

Sau khi cô bé rời đi, Ninh Xu cúi đầu nhìn đống lộn xộn trên đất, cách đó không xa còn có một miếng ngọc tròn.

Nàng buộc vạt áo, ngồi xổm xuống dọn dẹp lông vũ.

Không qua bao lâu, trước mặt nàng xuất hiện một đôi ủng hoa văn đám mây sơn son thếp vàng, nàng không phản ứng gì, tiếp tục nhặt lông vũ, còn chủ nhân đôi ủng cũng ngồi xổm xuống, nhặt cùng nàng.

Rất nhanh, dọn dẹp lông vũ xong, Ninh Xu đứng dậy định đi, người đằng sau cuối cùng cũng không nhịn được, lớn tiếng nói: “Ôn Ninh Xu.”

Ninh Xu quay đầu lại.

Thấy nàng không bị thương, Tạ Loan thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẻ mặt nàng lãnh đạm, hắn lại không chịu xuống nước, rõ ràng gọi nàng lại nhưng lại mím môi, không nói tiếp nữa.

Ninh Xu nhìn hắn thật sâu, Tạ Loan không nói rõ được trong đó là cảm xúc gì, hắn chỉ cảm thấy trong lòng nặng trĩu, giống như bị đè một tảng đá lớn, còn Ninh Xu lại không nói chuyện.

Nàng lại xoay người lần nữa, cuối cùng khiến hắn lại không nhịn được nữa, tiến lên hai bước giữ tay áo nàng: “Ê! Ta giúp ngươi nhặt lông vũ đó! Không cần lông vũ nữa?”

Ninh Xu dùng sức giật lại tay áo, đáy mắt loé lên một tia ghét bỏ.

Tạ Loan ngẩn người.

Nàng ngẩng mặt, mi mắt hơi nhướng lên, trong mắt hiện lên hai ngọn lửa giận, vẻ mặt xinh đẹp linh động ngày thường lúc này chỉ còn lại lạnh lùng: “Là ngọc bội ngươi ném từ trên lầu.”

Tạ Loan nghẹn họng, hắn cắn chặt răng, cũng tỏ thái độ nói: “Là ta.”

Ninh Xu cười nhạo, nói: “Ta khiến ngươi cảm thấy đáng ghét như vậy, lần này là muốn huỷ dung mạo hay mắt của ta?”

Hô hấp Tạ Loan ngừng lại.

Một câu “Không phải” kẹt trong cổ họng hắn, dù sao chuyện trước kia hắn làm với Ninh Xu khiến nàng có suy đoán thế này, quả thực không thể bình thường hơn.

Cho dù đây là ngoài ý muốn, cũng suýt nữa tạo thành hoạ lớn.