Chương 22

“Trong nhà không có khách, nhưng buổi sáng có người nhìn thấy Tiểu Thiền gùi giỏ tre vào thị trấn, còn đến chuồng bò một chuyến nữa.”

Lời này là bác cả của Hà Mẫn nói ra, sau khi bà ta nói xong, mẹ của Hà Mẫn chợt bừng tỉnh: “Thế thì đúng rồi, cuộc sống của hai mẹ con bọn họ eo hẹp không chịu nổi, nào chịu mua thịt ăn. Trần Quế Liên càng không thể cho bọn họ thứ tốt như thế, cho nên nhất định miếng thịt này liên quan đến đồng chí Cố trong chuồng bò kia.”

Trong mắt mọi người, dù Cố Văn Khiên có “bị đưa xuống nông thôn cải tạo” thì lạc đà gầy vẫn béo hơn ngựa, anh là người thành phố, thỉnh thoảng còn nhận được gói hàng từ thủ đô, sao có thể không có tiền không có phiếu được? Có khi lén lút ăn món ngon gì cũng nên.

Mọi người đều có thể rõ ràng những ngày tháng trước đây của gia đình nhà họ Thu thế nào, vì sao từ khi Tiểu Thiền rơi xuống nước lại trở nên tốt hơn, thường xuyên ngửi thấy mùi đồ ăn thơm phức từ nhà họ, nói giữa hai chuyện này không có quan hệ gì thì ai mà tin!

Thực ra mấy ngày trước khi rơi xuống nước, nhà họ Thu cũng ăn uống rất ngon, ít nhất mỗi ngày đều có thể ăn trứng gà, nhưng một khi người ta đã có suy đoán của riêng mình thì họ sẽ không ngừng đào sâu vào ý tưởng đó và tìm mọi cách để chứng minh suy đoán của mình là đúng.

"Mẹ, mẹ nói đúng lắm. Chính trong khoảng thời gian này, cuộc sống của nhà họ Thu mới khá hơn, con nhỏ Thu Tiểu Thiền còn đổi luôn cái nết."

Hà Mẫn kém Thu Tiểu Thiền hai tuổi nên có thể coi như bạn cùng lứa tuổi, là hàng xóm và cũng đều là con gái nên lẽ ra họ phải có mối quan hệ tốt, nhưng vì Thu Tiểu Thiền mặt mũi xinh đẹp, từ nhỏ đã được mọi người yêu thích, Hà Mẫn vẫn luôn thầm ghen tị với cô.

Còn nhớ lúc năm tuổi, Hà Mẫn đến nhà họ Thu chơi, nhìn thấy anh Thụy Minh nhà họ Châu cũng ở đó, còn mang rất nhiều đồ ăn cho Thu Tiểu Thiền, làm Hà Mẫn thấy mà thèm.

Thu Tiểu Thiền cho cô ta hai viên kẹo, Hà Mẫn ăn xong mới biết hóa ra trên đời có thứ ngon như vậy, ăn vào miệng vừa ngọt vừa thơm, Thu Tiểu Thiền còn nói với cô rằng đây là kẹo sữa bò.

Hà Mẫn ăn xong vẫn muốn ăn, nhưng cô ta ngượng quá không dám đòi thêm, lúc đó cô ta nghĩ mình chỉ có hai viên, còn Thu Tiểu Thiền thì có một lon thiếc lớn.

Cô ta còn nghe thấy anh Châu nói: “Tiểu Thiền, anh nhờ chú Hai mua cho em đó, em thích ăn thì khi về anh sẽ bảo chú hai mua thêm.”

"Không cần đâu anh Thụy Minh, mẹ em nói ăn nhiều đường sẽ bị sâu răng, nhiêu đây là đủ cho em ăn lâu lắm rồi."

Hà Mẫn ghen tị vô cùng, thứ mà người khác không để tâm nhưng cô ta lại không có được, mặc dù cô ta không biết khác nhau một trời một vực là như thế nào, nhưng đó chính là cảm giác của cô ta lúc ấy.

Sau đó nhà họ Châu bị tố cáo, anh Châu đột nhiên biến mất, Thu Tiểu Thiền không còn là con dâu của nhà địa chủ nữa, cuộc sống của cô còn tệ hơn cả cô ta, chỉ đến lúc đó trái tim Hà Mẫn mới cân bằng lại được. Nhưng bây giờ nhìn thấy Thu Tiểu Thiền ngày càng rạng rỡ, thậm chí còn dây dưa với đồng chí Cố đến từ thủ đô, trái tim Hà Mẫn lại mất cân bằng.

Cuối tháng sáu, nhiệt độ trong bếp cao hơn ngoài nhà tới năm độ, mồ hôi đã ướt đẫm lưng nhưng Thu Tiểu Thiền lại không hề cảm thấy nóng, canh nấu từ xương và phổi heo sôi ùng ục trắng như sữa, thịt kho tàu đỏ mọng cũng sánh lại, rắc một nắm lá tỏi xanh, sắc hương đều đủ cả, nước bọt vô thức tiết ra, đó là di chứng của việc ăn chay lâu năm.

Thịt kho tàu, canh xương, rau diếp và kim chi tự làm cho đỡ ngấy, chiếc bàn vuông nhỏ đã gần đầy.

Trương Đại Anh cười buồn, bà ấy cầm đũa lên nhưng không biết nên gắp món nào.

“Bữa ăn hôm nay còn thịnh soạn hơn ăn Tết nữa.”

Thu Tiểu Thiền dùng đũa gắp miếng thịt kho tàu nửa nạc nửa mỡ cho vào bát của bà ấy: "Mẹ, mẹ nếm thử thịt này trước đi."

Trương Đại Anh nếm thử một miếng rồi gật đầu: "Ừ, ngon thật đấy, đây là món thịt ngon nhất mẹ từng ăn."

Thu Tiểu Thiền bật cười: "Mẹ, mẹ quá khen. Còn canh nữa này, mẹ ăn canh đi, tốt cho dạ dày."

Trương Đại Anh nhìn thấy con gái hiếu thảo vội trước vội sau, giờ phút này bà ấy rất hạnh phúc, như thể quên đi mọi phiền muộn và đau khổ.

Hai mẹ con đang ăn cơm, cửa gỗ chợt "cạch" một tiếng bị đẩy ra, Thu Tiểu Thiền quay người lại thì thấy Trần Quế Liên đang đứng ở cổng sân với vẻ mặt tức giận, hai tay chống nạnh.

“Hừ, nghe người ta nói tôi vẫn không tin, hóa ra mấy người thật sự trốn ở nhà ăn thịt, mấy người sống còn tốt hơn tôi nhỉ, đến thịt còn ăn được mà còn bắt bọn tôi mỗi ngày ăn tro ăn trấu để dành lương thực nuôi mấy người, tính toán hay quá!”

Miếng thịt trong miệng Trương Đại Anh lập tức mất hết mùi vị, bà ấy biết con dâu tới đây để kiếm chuyện, chắc hôm nay không thể yên thân được rồi.