Chương 20

Thu Tiểu Thiền không có tiền cũng chẳng có phiếu, cô đeo giỏ tre đến quầy chuyên đổi trứng, thái độ của nhân viên bán hàng không hề thân thiện, đợi Thu Tiểu Thiền lấy từng quả trứng gà ra đặt lên mâm mới chậm rãi từ trên ghế đứng lên.

Trước khi xuất phát, sợ trứng gà vỡ, cô đã lót một lớp rơm dày trong giỏ trúc để chống sốc, quá nhiên không có quả nào bị vỡ cả.

“Trứng của cô hơi nhỏ, một quả chỉ đổi được bốn xu, ba mươi quả một tệ hai.”

Thu Tiểu Thiền biết đối phương đang vạch lá tìm sâu, trứng gà cô mang tới đều là hàng tuyển của hệ thống, quả to vị ngon giá trị dinh dưỡng cao. Nếu không phải vì trong nhà thật sự thiếu tiền thì cô cũng không nỡ mang đi đổi tiền đâu.

Nhưng cô biết cãi lý sẽ không ăn thua gì, trong thời đại nhân viên bán hàng này ăn lương nhà nước, trong nhà không có chút quan hệ hay bối cảnh thì không thể vào làm, có thái độ ác liệt cũng là chuyện bình thường, không thể cứng rắn vậy chỉ đành dùng mềm thôi.

Cô treo nụ cười lên môi, nói: “Chị gái ơi, gà nhà em được cho ăn rất kỹ, đến lòng đỏ trứng cũng có màu đỏ, hơn nữa kích thước cũng không nhỏ, chị thêm chút đi mà.”

Giơ tay không đánh khuôn mặt tươi cười, quan trọng là Thu Tiểu Thiền gọi chị ta là “chị gái”, chứ không gọi “bà chị” như mấy người khác làm chị ta như già hơn mấy tuổi, lại nhìn mặt Thu Tiểu Thiền cũng chân thành, không giống đang nói dối, huống chi trứng gà đúng là không nhỏ, vì vậy cuối cùng chị ta cũng chịu thoả hiệp: “Được rồi, vậy tính theo ký đi, bốn hào rưỡi nửa ký, cô mà lừa tôi là lần sau tôi không nhận trứng của cô đâu đấy.”

Thu Tiểu Thiền mỉm cười cảm ơn: “Cảm ơn chị, chị cứ yên tâm, trứng này tuyệt đối đáng giá.”

Nhân viên giao dịch cân hết một lượt, tổng cộng được hơn một ký rưỡi, trả cho Thu Tiểu Thiền một hào tư, mới chớp mắt đã thêm được hai hào, đừng xem thường hai hào này, bấy nhiêu cũng đủ mua ba lạng thịt heo đấy.

Có tiền rồi, Thu Tiểu Thiền đi thẳng đến sạp thịt, trước tiên là quan sát người ta mua thế nào, cô phát hiện mọi người đến mua thịt đều phải dùng phiếu thịt để mua, hơn nữa còn thích mua phần nhiều mỡ, đợi mấy người xếp hàng trước mua xong, chủ sạp thấy dáng vẻ ngoan ngoãn của cô thì cười hỏi: “Cô bé, mua thịt à?”

Ánh mắt của Thu Tiểu Thiền dính chặt vào thịt trên quầy, dường như trong mắt cô chúng đã trở thành từng món ngon, nào là thịt kho tàu, giò heo kho tương, xíu mại, ruột già nướng, giò heo sốt mật ong…

“Anh trai ơi, em muốn mua thịt, nhưng mà em không có phiếu thịt thì có mua được không?”

Chủ sạp hơi lúng túng, vừa hay lúc này trước quầy thịt chỉ còn một mình Thu Tiểu Thiền, anh ta nhìn xung quanh rồi nói: “Cũng có mấy loại không cần dùng phiếu cũng mua được, nhưng hôm nay em đến hơi muộn, chỉ còn lại một bộ phổi heo, còn có một ít xương đã lóc thịt thôi.”

Thu Tiểu Thiền hơi thất vọng nhưng rất nhanh đã vui trở lại, thà có còn hơn không, ít ra cũng có chút vị thịt, cô bèn vội vàng nói: “Tốt quá, vậy em mua phổi heo và xương luôn nhé. Anh trai ơi, tổng cộng bao nhiêu tiền vậy ạ?”

Chủ sạp lấy mấy thứ đó từ dưới bàn lên, dùng dây rơm cột lại rồi đưa cho Thu Tiểu Thiền: “Anh lấy năm hào nhé, phổi heo này lớn lắm, mặc dù xương không có thịt nhưng tuỷ bên trong cũng là đồ ngon đấy.”

Thông thường nếu không có người mua thì cuối ngày chủ sạp sẽ mang những thứ này về.

Thu Tiểu Thiền vội trả tiền nhận đồ rồi bỏ vào giỏ tre, cuối cùng có lẽ là do hợp mắt, chủ sạp lại xẻ một miếng thịt cho cô, mặc dù chỉ có nửa cân, nhưng không cần dùng phiếu, chỉ bảo cô trả thêm ba hào năm.

Đây hoàn toàn là niềm vui bất ngờ, Thu Tiểu Thiền cảm ơn liên tục, chủ sạp chỉ cười chứ không nói gì, mỗi ngày đều bán được nhiều thịt như thế, nhiều hơn một cân ít hơn nửa cân cũng chẳng có ai tính toán kỹ, thỉnh thoảng gặp được người quen cũng sẽ châm chước chút đỉnh, sở dĩ hôm nay ưu đãi cho Thu Tiểu Thiền thế này có lẽ là vì trông Thu Tiểu Thiền có nét giống em gái trong nhà anh ta. Có đôi khi duyên phận giữa người với người không thể nói rõ ràng được.

Chuyện quan trọng nhất đã giải quyết xong thì cũng không có gì để đi dạo nữa, những đồ dùng sinh hoạt khác đều có thể đổi từ hệ thống, phiền phức nhất là những thứ phải có phiếu mới mua được.

Cô càu nhàu với hệ thống: “Vì sao không mở công năng đổi phiếu chứ, ta muốn ăn thịt kho tàu thỏa thích mà cũng không được.”

Càng đừng nói đến giò heo hay móng heo kho tương.

“Xin lỗi, do liên quan đến tỷ giá hối đoái phức tạp nên tạm thời hệ thống không cung cấp dịch vụ này, nếu như có nhu cầu người xuyên việt có thể tự mình giành lấy.”

Thu Tiểu Thiền chấp nhận lời giải thích này, xem ra nếu muốn sống cuộc sống thoải mái ăn uống no say thì phải tự mình cố gắng mới được.