Chương 14

Bữa trưa hôm nay là cơm om đậu đỏ, canh trứng gà mướp hương và một món cà tím hấp đơn giản, hương vị không tệ, chẳng qua suốt mười ngày đều ăn mỗi rau, thứ duy nhất có thể coi là như món mặn chính là trứng gà, Thu Tiểu Thiền rất nhớ thịt kho tàu, nhưng trong nhà không có phiếu thịt, cô quyết định ngày nào đó lên thị trấn mua một ít thịt không cần phiếu về, còn tiền thì cô sẽ lấy trứng gà trong hệ thống ra để đổi với hợp tác xã cung tiêu.

Sáng hôm sau, Thu Tiểu Thiền cẩn thận gói nửa rổ trứng vào một giỏ tre nhỏ, đội mũ rơm chuẩn bị đi ra ngoài. Trước khi đi cô nói với Trương Đại Anh: "Mẹ, con đi thị trấn đổi chút đồ ăn về."

Trương Đại Anh nằm trên giường gật đầu: "Được, nhớ về sớm một chút, chú ý an toàn."

Nói xong bà ấy lại chỉ vào cái tủ cũ kỹ ở trong phòng nói: "Trong ngăn tủ có tiền, con lấy mang theo một ít."

Thu Tiểu Thiền lắc đầu: "Không cần, con mang theo trứng gà, đi đến hợp tác xã đổi thì sẽ có tiền."

Cô có ký ức của nguyên chủ, biết trong nhà cũng không có nhiều tiền, bình thường Trương Đại Anh còn hận không thể bẻ một xu thành hai phần rồi tiêu, nhưng bà ấy lại rất sẵn lòng chi cho con gái mình, mặc kệ khó khăn đến mức nào thì hàng năm sau khi đại đội phát phiếu vải đều may cho con gái hai bộ quần áo mới.

Thu Tiểu Thiền gùi một cái giỏ tre đi ra ngoài. Kể từ lần trước cô bị rơi xuống nước, đã mấy ngày cô không xuất hiện ở trong thôn, hôm nay vừa đi ra, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào cô như đèn pha.

"Sao cô ta không biết xấu hổ mà còn ra khỏi nhà?"

"Còn cười kìa, giống như không có chuyện gì xảy ra vậy."

"Thật quá mất liêm sỉ, sau này còn ai dám cưới nữa."

Thu Tiểu Thiền ngẩng cao đầu ưỡn ngực đi về phía trước, đi từ nhà đến thị trấn nhất định phải đi ngang qua thôn, cũng gần chuồng bò, mọi người nhìn thấy cô đi về hướng đó thì nghĩ là cô đang đi tìm Cố Văn Khiên .

"Đây là đi tìm đồng chí Cố à?"

"Cái gì trong giỏ tre vậy? Trông giống như trứng gà."

Đi được nửa đường, Thu Tiểu Thiền bị một người phụ nữ nông thôn có đôi mắt tam giác chặn lại, trong trí nhớ của nguyên chủ, người này tên là Lý Xuân Hoa, từ thôn khác gả đến đây, nguyên chủ chưa từng tiếp xúc với chị ta.

"Thu Tiểu Thiền, tôi là chị họ của Lý Tam."

Sau khi Lý Xuân Hoa tự giới thiệu, Thu Tiểu Thiền mới biết chị ta là ai, hóa ra là chị tên chột mắt mà Trần Quế Liên giới thiệu cho cô.

Thu Tiểu Thiền không cần đoán cũng biết người này tới không có ý tốt, lại không thể không phản ứng, đành phải dừng lại hỏi: "Xin hỏi có chuyện gì vậy?"

Lý Xuân Hoa cười nhạo một tiếng, mở to đôi mắt tam giác của mình nhìn cô từ đầu đến chân.

"Tôi nghe nói cô không thích Lý Tam, hiện giờ tôi cũng không ngại nói cho cô biết, loại phụ nữ giống chiếc giày rách như cô nhà họ Lý chúng tôi cũng không muốn cưới. Không, một trăm hai mươi tệ tiền mừng cưới con gái nhà họ Tưởng ở đại đội năm, không chỉ có thân phận tốt mà cơ thể còn khỏe mạnh, quan trọng nhất người ta là con gái nhà lành.”

Những lời này thực sự không tốt lành gì, mặc dù Thu Tiểu Thiền không quan tâm đến vấn đề thanh danh, nhưng nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm cùng những đôi tai đang dựng thẳng, nếu cô không đáp trả mà nhận cái tiếng "giày rách" này về mình thì sau này có hơn chục cái miệng cũng không thể nói rõ ràng được.

"Lý Tam muốn cưới ai thì cưới. Dù sao nếu anh ta muốn cưới tôi thì cả đời này cũng không cưới được, đừng nói là một trăm hai mươi tệ, cho dù là một nghìn hai hay mười hai nghìn tệ tôi cũng không thèm. Còn nữa, Thu Tiểu Thiền tôi trong sạch không chút vết nhơ, nếu chị còn tiếp tục bôi nhọ tôi nữa, tôi sẽ lập tức đi tìm đội trưởng nhờ phân xử, nói chị kích động gây mâu thuẫn nội bộ quần chúng nhân dân, không làm tốt quan hệ đoàn kết trong dân. Nếu đội trưởng mặc kệ, tôi sẽ đến Ủy hội tố cáo, xem ai còn dám tạt nước bẩn lên người tôi!”