Chương 10

"Tiểu Thiền, mau đi về thay quần áo, đừng để bị cảm lạnh."

Thím Hạ tốt bụng giúp Thu Tiểu Thiền nhặt cái giỏ tre và liềm rơi bên bờ sông lên, đỡ cô dậy rồi nói: "Đi thôi, thím đưa cháu về."

Nhà họ Thu ở cuối thôn, Trương Đại Anh vẫn chưa biết chuyện con gái mình rơi xuống nước nên vô cùng sốc khi thấy cô được đưa về dưới tình trạng ướt sũng như vậy.

"Chuyện gì đã xảy ra thế?"

Thu Tiểu Thiền sợ bà ấy lo lắng, cười giải thích: "Không có chuyện gì, con không cẩn thận nên rơi xuống sông."

Trương Đại Anh cẩn thận kiểm tra thấy cô không bị thương mới yên tâm, cau mày bảo cô vào nhà thay quần áo, còn mình thì ở lại phòng khách nói chuyện với thím Hạ.

"Là nhờ đồng chí Cố đến từ thành phố kia cứu, hôm nay thật sự nguy hiểm, con sông đó rất hay có người chết đuối, mẹ con bà nên cảm ơn đồng chí Cố thật tốt mới được."

Trương Đại Anh cũng sợ hãi nói: "Đó là chuyện nên làm, chắc chắn phải cảm ơn người ta thật tốt."

Chỉ là trong lòng bà ấy cảm thấy khó hiểu, trước kia con gái bà ấy luôn đi cắt cỏ gần nhà, sao hôm nay lại chạy đến đầu thôn?

Thím Hạ im lặng một lúc, vỗ nhẹ vào tay Trương Đại Anh nói: "Còn có một chuyện nữa, đồng chí Cố kia vì cứu Tiểu Thiền đã miệng đối miệng, trong thôn có rất nhiều người nhìn thấy, về sau chắc chắn sẽ có không ít những lời đồn đãi."

Trương Đại Anh sốc đến mức không biết phải nói gì, lại thở dài: "Hôn sự của Tiểu Thiền đã khó, bây giờ như thế chẳng phải càng khó hơn sao?"

Thím Hạ nhìn thấy vẻ mặt ủ rũ của bà ấy, giải thích: "Bà lại đi vào ngõ cụt rồi, bà nghĩ thử xem, có nhiều người nhìn thấy như vậy, dứt khoát thuận nước đẩy thuyền luôn đi, để Tiểu Thiền gả cho đồng chí Cố không phải là vẹn cả đôi đường à? Tuổi của đồng chí Cố cũng không còn nhỏ, ngoại trừ vấn đề thân phận thì mọi thứ còn lại đều tốt, cậu ta rất điềm tĩnh và có tay nghề, rất xứng đôi với Tiểu Thiền.”

Trương Đại Anh đã từng gặp Cố Văn Khiên, mơ hồ nhớ anh là con cháu của Chu Chính - một người có văn hóa đến từ thủ đô, để anh làm con rể của bà ấy là điều mà thậm chí bà ấy còn không dám nghĩ tới. Nhưng lời nói của thím Hạ thực sự xoa dịu tâm trí bà ấy, nếu con gái của bà ấy thực sự có thể kết hôn với đồng chí Cố, thì quả thật phải cảm ơn trời đất, thắp hương bái phật.

Nhưng bà ấy cũng không dám suy nghĩ quá nhiều ngay lúc này, hàm súc nói: "Đề nghị này của bà rất tốt, chỉ là đồng chí Cố phải đồng ý mới được, nếu không mỗi chúng ta muốn thì cũng vô dụng."

Anh đã cứu con gái bà ấy, ban đầu là chuyện tốt, nhưng nếu người ta không thích điều đó thì sẽ thành chuyện xấu. Mặc dù Trương Đại Anh chưa từng đọc sách và không biết chữ, nhưng bà ấy cũng là một người biết phép tắc, lấy oán báo ân là điều mà bà ấy không làm được.

Về phần con gái Tiểu Thiền, Trương Đại Anh tự nhận là mình hiểu con bé, con bé ngoan ngoãn và hiểu chuyện, nếu chuyện này có thể thành công, chỉ cần bà ấy đồng ý thì con gái sẽ không phản đối.

Thím Hạ vừa nghe Trương Đại Anh thế thì đã hiểu: "Vậy là tốt rồi, nếu bà không phản đối thì tôi sẽ đi tìm đồng chí Cố để nói thử xem, tôi nghĩ việc này vẫn có vài phần chắc chắn."

Nói xong thím Hạ muốn đến chuồng bò để tìm Cố Văn Khiên, Trương Đại Anh suy nghĩ một chút lại bảo bà ấy mang bánh bí ngô do Tiểu Thiền làm lúc trưa theo.

Lúc hai người nói chuyện, Thu Tiểu Thiền ở trong phòng có thể nghe được rõ ràng, cô vốn định lợi dụng những đồn đãi trong thôn để gây áp lực với Cố Văn Khiên, khiến anh phải cưới cô, nhưng cô không ngờ lại xuất hiện “người tốt bụng” như thím Hạ, trực tiếp đẩy nhanh tiết tấu.

Hệ thống dội gáo nước lạnh vào cô: "Ký chủ đừng vui mừng quá sớm, có thể Cố Văn Khiên sẽ không đồng ý."

Thu Tiểu Thiền khịt mũi nói: "Điều này mi không hiểu rồi, trai hiền cũng sợ nữ quấn. Chỉ cần có người lên tiếng và có những lời đàm tiếu trong thôn, nếu anh ấy không đồng ý thì ta sẽ đến tìm anh ấy một khóc hai la, mi nói xem anh ấy có thể sẽ kiên trì được bao lâu?"

Huống chi nhan sắc của cơ thể này cũng không tệ, lại còn "cùng chung cảnh ngộ", cô đã hạ quyết tâm nhất định phải chinh phục ngọn núi họ Cố này mới được, một năm không được thì hai năm, dù sao cách thời gian kết thúc việc “sửa lại án sai” vẫn còn bảy tám năm nữa, trong thời gian đó anh sẽ ở lại thôn Thượng Nghiêu.