Chương 7: Thế thân 7

Bên ngoài năm cây liễu thành tinh, đệ tử Thanh Vân Tông lo lắng nhìn xuống phía dưới chỗ bị sụp đổ.

An sư huynh và Vu Mã đã vào đó năm canh giờ rồi.

Từ buổi chiều tới tận bây giờ, sắc trời đã hoàn toàn chùng xuống, trên bầu trời, ánh trăng phát ra tia sáng lành lạnh, nơi xa là những khúc nhạc buồn u oán, toàn bộ trấn nhỏ càng trở nên giống với Quỷ Vực hơn.

Sương đen phía dưới vô cùng kích động, ngẫu nhiên còn có thể nhìn thấy oan hồn ác quỷ hiện lên, bọn họ ngửa đầu nhìn người trên mặt đất, ánh mắt cực kỳ ác độc.

Đột nhiên thấy một màn như vậy, mọi người đều bị hoảng sợ, sau đó lại càng lo lắng.

Bọn họ không nghĩ tới bên trong sương khói đen đó còn cất giấu nhiều oan hồn đến như thế, cứ như là ác quỷ trong vòng mấy trăm dặm gần đây đều tụ tập về nơi này, được sương đen và cây liễu tẩm bổ nên vô cùng lợi hại.

Vừa thấy như vậy, trấn Ngũ Liễu còn không phải là Quỷ Vực sao?

Chờ đám oan hồn này được tẩm bổ cho mạnh vô cùng, rời khỏi cây liễu, đến lúc đó không phải là tai hại cho cả trấn nhỏ này hay sao, nhất định sẽ chẳng kém địa ngục trần gian tối hôm qua.

Trấn Ngũ Liễu cũng sẽ chân chính biến thành một Quỷ Vực.

Bọn họ thử công kích đám quỷ trong sương đen.

Nhưng mà những sương đen đó không chỉ tẩm bổ cho quỷ quái, mà cũng có thể làm suy yếu sự tấn công của những người tu hành như bọn họ, Linh Khí hay bùa chú gì đó của bọn họ đi vào trong rồi, hiệu quả đều giảm rất nhiều, tác dụng mà thương tổn đám yêu ma kia thật sự thấp đến không nỡ nhìn.

Chuyện này càng làm cho người ta nôn nóng hơn, không biến bọn An sư huynh bây giờ ra sao rồi.

“Trần sư tỷ, làm sao bây giờ? Chúng ta có nên xuống dưới nhìn một chút không?” Ôn Ý Ý lo lắng nói “ Đại sư huynh, Vu sư huynh và Diệp tỷ tỷ đều đang ở dưới đó hết”

Trần sư tỷ nói “ Không được, quá nguy hiểm, chúng ta chờ một chút đã!”

An sư huynh không ở đây, thực lực Trần sư tỷ mạnh nhất trong đám bọn họ, cũng có quyền lên tiếng nhất, mọi người chỉ có thể nhịn xuống ngồi chờ tiếp.

Lại qua một canh giờ như thế, phía dưới lại lần nữa vang lên thanh âm kêu gào la hét quả đám lệ quỷ vô cùng thê lương, thanh âm này bén nhọn chói tai, giống như uốn đâm thủng màng nhĩ của bọn họ vậy.

Biến hóa liên tiếp như thế này, làm cho đệ tử Thanh Vân Tông bối rồi đi quanh, chẳng biết làm gì cả. Bọn họ mặt như tro tàn, bò lên thân cây, ríu rít quanh cây liễu.

“Chuyện gì xảy ra thế?”

“ Là âm thanh của bọn quỷ quái trong sương đen, hình như chúng nó xảy ra chuyện gì rồi”

“Mau nhìn kìa, hình như sương đen giảm đi một ít kìa”

Vì để thấy mọi thứ rõ ràng hơn, bọn họ để xung quanh không ít đen linh đăng, chiếu sáng cả một vùng lân cận.

Mọi người chịu đựng đầu đau đớn do bị âm thanh rít gào kia kích thichs, thăm dò đi xuống, phát hiện sương đen phía dưới thật sự giảm bớt, từ một mảng đem sẫm không ai thấy được gì, bây giờ đã có thể lờ mờ thấy rễ cây bên dưới.

Hình như đây cũng là nguyên nhân bọn quỷ đó gào lên/

Đám quỷ đột nhiên kêu gào thảm thiết, nhất định đã đυ.ng phải sự tấn công đáng sợ nào đó.

Tiếp đó, bọn họ chú ý tới năm cây liễu ngàn năm kia, bọn nó khô héo với tốc độ nhanh chóng mặt, sinh cơ ngừng lại, biến thành năm cây lớn khô đen như vừa bị sét đánh tan nát.

Sương đen tan đi rất nhanh.

Không có màu đen che mắt kia, mọi người cuối cùng cũng thấy rõ rễ cây ngang dọc đan xen phía dưới, còn có một ít hài cốt treo bên trên, nhưng mà mấy con quỷ sống trong thân cây lúc cây còn sống đã không còn thấy bóng dáng đâu nữa.

Trần sư tỷ thấy thế, có vẻ đã hiểu ra cái gì, nói “Hẳn là bọn An sư huynh rat ay, chúng ta vào xem thôi

Những người khác cũng nhanh chóng theo nàng ấy đi xuống.

Bọn họ men theo rễ cây mà xuống dưới, rễ cây này khoogn bị sương đen ăn mòn, mấy con quỷ kia rất ngoan ngoãn đi lùi về sau, giống như sắp thối tới nơi, đạp lên mặt đất sẽ phát ra tiếng vang kẽo kẹt nghe rất khó chịu, làm người ta lo lắng nó sắp sụp tới nơi rồi.

Bọn họ đi xuống một đường, qua vô số cái cây, cuối cùng cũng nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc.

Là Diệp Lạc!

Nàng đứng ở chỗ rễ cây đan xen, trong lòng ngực còn ôm cái gì đó, đang nhìn phía trước đến ngây ngẩn, cách cô không xa có hai nam nhân đang xụi lơ nằm đó.

Nhìn thấy bộ dạng thất khiếu chảy máu của họ làm mọi người sợ tới mức nhanh chóng chạy vυ"t qua bên đó.

Trần sư tỷ trước tiên kiểm tra qua loa cho bọn họ, sau đó nhẹ nhàng thở ra, đút cho mỗi người một viên đan dược, nói “Không sao cả, An sư huynh và Vu sư đệ chỉ là thức hải bị tấn công, chấn động hơi mạnh, nghỉ ngơi mấy bữa là được rồi”

Bieest hai người chỉ tạm thời hôn mê, mọi người đều thả quả tim đã vọt lên xuống họng xuống.

Ôn Ý Ý nhảy tới bên người Diệp Lạc, hỏi “Diệp tỷ tỷ, tỷ không sao chứ? Chỗ này xảy ra chuyện gì thế ạ?”

Diệp Lạc lắc đầu, chỉ vào phía tước nói “Là cái thứ này quậy phá thôi”

Mọi người nhìn qua phương hướng nàng chỉ, nhìn thấy trên một đoạn rễ cây có một cái màng đỏ sậm khô cằn, nhìn không ra là cái gì, xung quanh còn vệt máu đen, vô cùng tanh tưởi.

Ôn Ý Ý che mũi, ghét bỏ nói “Đây là thứ gì thế?”

Trần sưu tỷ qua nhìn, cũng không biết nó là cái gì, lại nhìn về phía Diệp Lạc, muốn cô nói mọi chuyện.

Diệp Lạc mờ mịt nhìn bọn họ, nghĩ nghĩ, rồi nói “Nó lớn lên trong thân cây liễu, hình dáng hơi giống trái tim, đám sương đen đó là nó đem tới đấy … “

Theo lời giải thích của cô, mọi người cũng hiểu ra, “trái tim” này chính là khởi nguồn của mọi chuyện, chuyên đi làm bẩn vật trấn giữ của trấn nhỏ này.

Mấy vật ô uế thế này thường mang hình dáng rất kỳ lạ, tồn tại dưới dạng một trái tim cũng không phải việc kỳ quái gì.

Nhìn tới rễ cây cắm sâu trong tim, mọi người lại một lần nữa khó hiểu, thứ này rốt cuộc là ai xử lý thế? Nếu là An sư huynh và Vu Mã, bọn họ sẽ không dùng phương pháp thô thiển thế đâu.

Làm gì có người tu hành nào mà lại dùng cành cây tùy tiện chọc nát mất thứ thế này chứ.

Mọi người nhìn về phía cô nương tay trói gà không chặt là Diệp Lạc, trực giác bảo bọn họ không thể nào, nhưng cũng cảm thấy nhất định là cô.

Biết rõ chuyện dưới này rồi, Trần sư tỷ ném linh hỏa vào đốt sạch lớp màng kia, lại bảo hai sư đệ đưa An sư huynh và Vu Mã ra ngoài.

Khi bọn họ sắp rời khỏi thân cây liễu, năm cây liễu đó cuối cùng không chịu nổi gánh nặng nữa, ầm ầm sập xuống, hóa thành một đống bột mịn bay tứ tung,

Tình huống bên này hấp dẫn sự chú ý của người dân trong trấn, trấn trưởng tự mình tới đây xem xét, biết được năm cây liễu đó bị ô nhiễm vì tà vật, bị mấy tiên sư diệt trừ, vừa khóc vừa cười.

Trần sư tỷ mang ý tốt nhắc nhở “Trấn trưởng, Ngũ liễu không còn là vật bảo hộ nữa, người xem xem muốn xử lý thế này, là muốn mời một vật trấn giữ từ tông môn của bọn ta về đây, hay là người trong trấn các ngươi dời tới trấn khác ở?”

Trấn trưởng nghe được lời này, vội thu lại bi thương trong lòng, đi an bài việc này.

An sư huynh và Vu Mã hôn mê một ngày một đêm mới tỉnh lại.

Lúc Vu Mã mơ mơ màng màng tỉnh lại, nghe được thanh âm ríu ra ríu rít của tiểu sư muội.

“Diệp tỷ tỷ, năm cây liễu tinh đó là tỷ giải quyết đúng không? Sao mà tỷ làm được hay vậy? Lúc tỷ ngã xuống đó có sợ không? ... Ai nha, DIệp tỷ tỷ, tay tỷ có hơi hơi lạnh rồi, mặc ít quần áo quá sao? Thời tiết bây giờ quá lạnh, phải mặc thềm nhiều chút nữa, chỗ của muội có một đống áo lông chồn bồng bềnh, để ta lấy cho tỷ đắp ... “

Vu Mã quay đầu, nhìn thấy tiểu sư muội ngồi ở mép giường đang sờ sờ tay của hoạt thi cô nương, nháy mất một cái đã tỉnh cả hồn ra.

Tiểu sư muội đang làm chuyện gì vậy?!!! Đó là tang thi đó, đừng có tùy tiện sờ loạn người ta mà!

“Ý? Vu sư huynh, huynh tỉnh rồi hả?” Ôn Ý Ý cười với hắn “Đại sư huynh tỉnh sớm hơn huynh hai canh giờ, đang ăn cơm đó. Huynh có đói không? Bên chỗ đại sư huynh còn thừa một ít, ta đi bưng qua cho huynh”

Không đợi hắn mở miệng, Ôn Ý Ý đi ra ngoài như một cơn gió.

Vu Mã không để ý tiểu sư muội nhà mình, cẩn thận mà nhìn Diệp Lạc đang ngồi bên mép giường, hỏi rất dè dặt “Ngài cảm thấy thế nào?”

Diệp Lạc ngẩng đầu nhìn hắn, không hiểu hắn đang nói gì.

Hắn nhìn cô, hơi sợ hãi “Mấy vật ô uế từ cây liễu đó có ảnh hưởng tới ngài không?” Có nổi hung tính muốn gϊếŧ người không vậy?

Diệp Lạc a một tiếng, chậm rì rì nói “Không ảnh hưởng gì, ngươi cứ yên tâm, ta không ăn mấy thứ kia

Vu Mã lộ ra thần sắc xấu hổ, trong lòng nói thầm, hắn còn chưa có nói ra, làm sao cô ấy biết được nhỉ?

Cô liếc hắn một cái “Trong lúc người hôn mê, nhắc đi nhắc lại rất nhiều lần, bảo ta là đừng có ăn trái tim”

Ngay cả lúc hôn mê cũng nói mãi như thế, có thể thấy được người này sợ mình ăn bậy biết bao nhiêu, tâm tình Diệp Lạc có hơi quái quái, nhưng mà cô cũng không có chán ghét.

Trên mặt Vu Mã lộ ra vẻ cảm động, có chút thụ sủng nhược kinh nói “Vậy ra ngài vẫn luôn chờ ở đây sao? Cảm ơn ngài. Còn nữa, cảm ơn ngài đã cứu chúng ta”

Trong lòng hắn hiểu rõ ràng, vật làm ô uế trấn Ngũ liễu thật sự rất là cường đại, coi như là nó còn chưa xuất thế đi, chỉ bằng hắn và An sư huynh, thực lực như hai người họ, cũng không đủ để đối phó nó.

Quả nhiên y như hắn phỏng đoán, có cô ở đó còn có thêm một phần bảo đảm.

Cô không chỉ có thể khắc chế bản năng của tang thi, còn ở nơi này chờ hắn tỉnh lại ...

Tưởng tượng như thế, hắn cảm động muốn chết, lần đầu tiên có cảm giác thật ra hoạt thi cũng chẳng đáng sợ như thế.

Hoặc chỉ là, con tang thi kêu là Diệp Lạc này mới không đáng sợ.

Diệp Lạc liếc hắn một cái, đứng lên nói “Tỉnh rồi thì đi ra giật quần áo cho ta, quần áo ta bẩn rồi, không đủ để thay”

Vu Mã: “...”

Cho nên, cô đặc biệt chờ ở đây là chờ hắn tỉnh lại hầu hạ cô mà không phải là quan tâm ahwns đúng không?

An xong đồ tiểu sư muội mang tới, Vu Mã liền ngoan ngoãn đi giặt quần áo cho Diệp lạc, hầu hạ đến mức quá là tỉ mỉ cẩn thận, coi như là cha nương hay là sư phụ của hắn cũng chưa bao giờ được hắn hầu hạ chu toàn thế này đâu.

Đệ tử Thanh Vân tông cũng không có thấy chỗ nào không đúng.

Hai người này, vừa nhìn là thấy Vu sư đệ (Vu sư huynh) trèo cao, còn không biết cẩn thận đi lấy lòng cô nương nhà người ta, sớm muộn gì cũng bị đá đó.

Ôn Ý Ý thậm chí còn nhìn chằm chằm Vu Mã, bất bình nói “Diệp Tỷ Tỷ, rốt cuộc là thích ngươi cái gì vậy? Thích người nghèo? Ngươi túng thiếu? Hay là tại ngươi không hiểu phong tình?”

Vu Mã rất là tức giận “Ta không có tệ đến thế đâu?”

Ôn Ý Ý móc gương ra dí lên trước mặt hắn, mặt vô cảm “Tự ngươi nhìn gương lặp lại lần nữa đi”

Vu Mã “...”

Diệp Lạc ôm mèo đen, như lạc vào cõi thần tiên,lúc cô lấy lại tinh thần, nghe hai sư huynh muội đấu võ mồm, mở miệng nói “Ta với hắn không phải kiểu quan hệ đó”

Sư huynh muội hai người đồng loạt nhìn qua.

Vu Mã âm thầm gật đầu, có cho hắn một trăm lá gan, hắn cũng không dám mơ ước một khói thi thể đâu.

Ôn Ý Ý cười rộ lên “Diệp tỷ tỷ, tốt quá, chứng minh đôi mắt của tỷ vẫn còn tốt, chưa có mù mắt”

Trong lòng Vu Mã hút hẫng, hắn ... hắn không có tệ đến vậy chứ?”

Diệp Lạc chậm rì rì nói “Hắn muốn bán ta ....”

“Cái gì?!!!”

Ôn Ý Ý lôi linh kiếm ra, một nhát bổ thẳng về phía sư huynh dám to gan mua bán người, thề muốn đánh chết hắn, thanh lý môn hộ.

Vu Mã kêu thảm thiết, vắt giò lên cổ mà chạy “Không có chuyện như vậy, sư muội ngươi bình tĩnh chút đã a a a a !!!!”

Nhìn hai sư huynh muội này đánh nhau túi bụi, Diệp Lạc thong thả đứng dậy, ôm mèo đen, ngón tay vuốt lông cho nó từng chút một, đứng ở cửa sổ nhìn ra không trung trong trấn ngũ liễu.

Sau khi giải quyết xong thứ ô uế đó, bầu trời trấn Ngũ Liễu trở nên sáng sủa trở lại, hôm nay còn có cả ánh mặt trời.

Mèo đen bị chói ngã vào trong ngực cô, đôi mắt mèo đẹp như ngọc phỉ thúy nhìn chằm chằm cái tay đang ôm nó, móng tay bóng mượt, làn da trắng phát sáng lên.